Sắc mặt Thôi Tử Ngọc hơi thay đổi, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười dễ thương nói: "Trương Đào, ngươi có thể rời đội này bất cứ lúc nào nếu không muốn. Ta không ép buộc ngươi”.
Trương Đào, từ gia tộc họ Trương ở Tam Kiếp Đế Thành luôn theo đuổi Thôi Tử Ngọc, lần này hắn nhận lời, chỉ vì hắn không muốn nhìn thấy người phụ nữ mình thích trở nên si mê một người đàn ông khác.
Trương Đào cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi Thôi Tử Ngọc lạnh lùng nói vậy, nhanh chóng xin lỗi: "Thôi tiểu thư, ta không có ý đó, ta chỉ nghĩ không có người đàn ông nào có thể khiến cô hy sinh như thế này”.
Sắc mặt Thôi Tử Ngọc dịu đi một chút, cô ta lắc đầu nói: "Ngươi chưa gặp huynh ấy, ngươi tất nhiên không thể hiểu một người đàn ông có thể ưu tú đến thế, ngươi cũng là thiên tài, nhưng so với huynh ấy —— ngươi giống như những vì sao, còn huynh ấy chói lọi như mặt trăng sáng được bao quanh bởi các vì sao".
Vẻ mặt của Trương Đào không khỏi lộ ra vẻ bất mãn, thật ra ngoài Trương Đào, trong đội này còn có mấy người hâm mộ Thôi Tử Ngọc, bọn họ đến đội này đều là vì Thôi Tử Ngọc.
Không nghi ngờ gì nữa, họ không có ấn tượng tốt với Dương Hạo, chỉ vì sức hút của Thôi Tử Ngọc thôi.
Vì vậy, khi nghe thấy Thôi Tử Ngọc không ngừng ngưỡng mộ Dương Hạo, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ mơ hồ.
Họ đều là những người trẻ tuổi, khi nghe thấy người phụ nữ mình yêu mê mệt một người đàn ông khác, khuôn mặt họ bất giác lộ ra vẻ tức giận, nhưng đối mặt với vẻ đẹp tuyệt thế của Thôi Tử Ngọc thì làm sao mà tức giận được.
Đúng lúc này, lần lượt từng bóng người khác xuất hiện trước đội ngũ, khiến cho trái tim của Thôi Tử Ngọc thót lên một chút, đôi mắt to xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khí huyết mạnh mẽ như vậy, cho dù Thôi Tử Ngọc không phải là một cô gái được nuông chiều, đã giết không biết bao nhiêu sinh mệnh, cũng không khỏi cảm thấy rất khó chịu với khí huyết như vậy.
“Trọng Tài Chung Cực?”, Thôi Tử Ngọc không khỏi lộ ra vẻ mất tự nhiên trong mắt.
“Đại tiểu thư nhà họ Thôi, Thôi Tử Ngọc?”, một người đàn ông mặc áo trắng nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Thôi Tử Ngọc, lại không có vẻ gì là động lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Tử Ngọc.
Thôi Tử Ngọc sững sờ trong chốc lát, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chẳng lành.
“Ta là Thôi Tử Ngọc, rất vinh dự khi người của trọng tài tìm đến ta”, trên mặt Thôi Tử Ngọc không có bất kỳ nụ cười nào, cô ta nhẹ nhàng nói: “Có thể nói cho ta biết tại sao ta lại có vinh dự như vậy không?”
“Thôi tiểu thư, chúng tôi tìm cô chỉ vì một người, Dương Hạo”, người mặc áo trắng nhẹ giọng nói: “Chúng tôi muốn biết tung tích của hắn, xin hãy hợp tác”.
Sắc mặt Thôi Tử Ngọc không khỏi thay đổi: "Dương Hạo và ta chỉ mới gặp nhau một lần, thậm chí còn không phải bằng hữu, các ngươi tìm sai người rồi".
“Thật sao, nhưng sao cô biết Thiên Thành của Dương Hạo xảy ra chuyện, cô điên cuồng gọi đám tinh anh này đến giải cứu Thiên Thành, không có tình cảm đặc biệt nào lại khiến cô làm vậy à?”, người đàn ông mặc đồ trắng chế nhạo: “Đừng có cố nói dối tôi, chưa kể rằng chúng tôi tìm Dương Hạo là một điều tốt cho hắn".
Thôi Tử Ngọc sững sờ một lúc, ngập ngừng hỏi: "Tốt chỗ nào?"
Trên thực tế, ít nhất đối với người bình thường mà nói, quả thực là chuyện tốt, Trọng Tài Chung Cực có địa vị rất cao trong thế giới Phong Vũ, nghe nói tu vi của lãnh đạo Trọng Tài Chung Cực là không thể dò được, thậm chí còn có chỗ nói ông ta sắp đạt tới cấp độ Đại Đế.