Nhìn thấy cảnh này, trái tim Dương Hạo khẽ thắt lại. Thực lực của thanh niên này rất mạnh, ít nhất mạnh hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng. Cảnh giới cũng ở bước thứ tư của cảnh giới Kim Linh.
Chỉ còn một bước nữa là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, người như vậy còn có thể không mạnh mẽ sao? Hai bí thuật vừa rồi cũng rất kinh người.
Phục Thiên Chi Võng đó, Dương Hạo cũng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn. Nếu là cậu, cũng không thể xé bỏ được lực buộc đáng sợ như vậy.
“Cảm ơn vị sư đệ này”, sau khi xé xác sáu người ra, thanh niên liếc nhìn cái thi thể không đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Trước khi anh ta đuổi theo bảy người này, người khó nhất chính là người đàn ông trung niên đứng đầu. Không ngờ tên này lại bị Dương Hạo dùng một nhát kiếm trực tiếp giết chết, sư đệ trước mặt này rất mạnh.
Bắc Mang Xuyên nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới vài lần, trong trí nhớ của anh ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vị sư đệ này ở học viện Linh Không, là người mới à? Anh ta không khỏi thầm tự hỏi.
"Sư huynh! Huynh giết mấy người đó chưa?", đúng lúc này, một bóng người mảnh mai từ phía sau lao tới, chưa thấy người đã thấy tiếng.
Rất nhanh, cô gái đã đến chỗ Bắc Mang Xuyên và Dương Hạo. Khi cô ta nhìn thấy Dương Hạo, vẻ hung dữ trên khuôn mặt cô ta đột nhiên dịu lại.
Có vẻ xấu hổ, mặt cô ta hơi đỏ lên. Sau đó liếc nhìn cái xác trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh tởm.
“Dám nhìn lén bà đây tắm, còn muốn làm ô uế bà đây, đúng là muốn chết mà”, Bắc Mang Thanh khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói nhỏ.
Tuy rằng nhẹ giọng, nhưng giọng nói vẫn bị Dương Hạo và Bắc Mang Xuyên nghe thấy. Khi Bắc Mang Xuyên nghe thấy cô ấy xưng là bà đây, anh ta liền mỉm cười bất lực.
Anh ta đã nhiều lần nói rồi, nhưng em gái anh ta vẫn làm theo cách của mình, lời lẽ thô lỗ và tính khí vô tư.
Dương Hạo cũng cảm thấy ớn lạnh. Bắc Mang Thanh này dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong sáng thuần khiết, dáng người cũng rất động lòng người. Nhưng nghĩ đến việc mở miệng ra là ‘bà đây’ khiến cho người ta khó mà đồng tình cho được.
“Sư đệ chê cười rồi”, Bắc Mang Xuyên giang hai tay, cười nói.
Dương Hạo cười nhẹ, sau đó nói: "Đây là thẳng thắn thôi. Sư huynh và sư tỷ chắc đều là đệ tử của học viện Linh Không, nhưng đệ chưa từng thấy hai người bao giờ".
"Ngươi", Bắc Mang Thanh nghe vậy, nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, như một con quái vật, nói: "Ngươi không biết sao? Chúng ta không quen biết nhau, ngươi có ý gì khi bảo bản thân là đệ tử ở học viên Linh Không?"
Dương Hạo chán nản, cậu khinh bỉ cô gái này, nhưng rốt cuộc không tìm được lý do để phản bác. Bởi vì cậu thực sự không quen biết họ.
“Nghe này”, cô gái tươi cười, sau đó ngẩng đầu lên và nói: “Anh trai ta là Bắc Mang Xuyên nổi tiếng của học viện Linh Không, còn tên ta là Bắc Mang Thanh, nhớ chưa?”
Nghe được lời nói của cô gái, Dương Hạo vô cùng sửng sốt. Bắc Mang Xuyên, đệ tử ưu tú đứng đầu của học viện Linh Không, sao lại có thể chưa từng nghe nói đến cơ chứ?
"Hóa ra là Bắc Mang sư huynh. Dương Hạo kính chào sư huynh”, Dương Hạo nắm tay chào. Cậu thầm nghĩ trong lòng, Bắc Mang Xuyên này không hề kiêu căng ngạo mạn như người ta vẫn đồn đại.
“Dương Hạo!”, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, Bắc Mang Xuyên nở nụ cười nói: “Huynh có nghe nói về đệ. Trong những tin tức gần đây của học viện Linh Không luôn có tên đệ”.