Nhìn thấy ánh mắt ngạo nghễ của tên này, Dương Hạo không khỏi nở ra một nụ cười khổ. Thành thật mà nói, y thực sự không biết rằng trước đây có một bảo vật như vậy trong chiến hạm này.
Khi có được chiến hạm Trấn Linh, y biết rằng nó có thể dùng để trói đối thủ. Nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng chức năng của chiếc chiến hạm này còn hơn thế nữa.
Nó không chỉ có thể trói đối thủ mà còn có thể giết chết cường giả, hơn nữa còn có thể di chuyển hàng ngàn dặm ngay lập tức. Tốc độ, tấn công và giam cầm đều là những thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.
“Ta cũng lười nói nhảm với ngươi, nếu ngươi muốn xem, thì hãy đến chính giữa của chiến hạm đi”, đứa nhỏ nói xong, bóng dáng từ từ biến thành hư ảo rồi biến mất.
Khi nó gần như biến mất, giọng nói của nó vang lên trong tâm trí Dương Hạo.
Nó nói: "Đằng sau, hai vị Thiên Quân vẫn còn đang đuổi theo, ta sẽ đưa các ngươi trở về đường tới Thiên Thành. Lần này ta ra tay, là do chủ nhân ra lệnh, lần tiếp theo sẽ không còn ăn may như vậy nữa đâu".
“Vậy cảm ơn ngươi trước”, một ánh mắt sắc bén lóe lên trong mắt y.
Dương Hạo cũng là một người cao ngạo, y cảm thấy rất khó chịu trước sự khinh thường của chiến hạm chi linh. Vì vậy, trong giọng y có một chút tức giận.
“Bùm!”, hàng triệu dặm phía sau, Kinh Ninh Thiên Quân vung mạnh tay, một luồng năng lượng trực tiếp xé nát dòng chảy hỗn loạn, đập vào chiến hạm Trấn Linh.
“Ùng!”, đúng lúc này, một tầng ánh sáng màu máu đột nhiên xuất hiện trên bề mặt chiến hạm Trấn Linh, năng lượng kia bị ngăn cản từ bên ngoài.
Sau đó bóng ma lại xuất hiện, Tiểu Hải đứng trên chiến hạm, nhìn Kinh Ninh và Hùng La, nói: "Hai vị Thiên Quân các ngươi thật phiền phức, nếu không phải do chủ nhân bảo ta không được phép nhúng tay vào thì ông đây đã giam cầm các ngươi rồi ăn tươi nuốt sống các ngươi rồi”.
“Hừ!”, Kinh Ninh hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Chỉ là bảo vật chi linh, không có cường giả điều khiển, ngươi chỉ là vật trang trí mà thôi”.
"Đi theo ta, ta sẽ làm cho ngươi vang danh tứ phương. Để cho Huyết Hải Kiếm Quân chết mà có thể nhắm mắt, ta sẽ tiếp tục phát huy uy thế của ông ta”, Kinh Ninh đảo mắt, bắt đầu khuyên nhủ.
“Chết tiệt!”, Tiểu Hải đột nhiên nhảy dựng lên khi nghe được câu nói của đối phương, liền hét lớn một tiếng.
"Ngươi cho rằng chủ nhân của ta đã chết sao? Thật nực cười, vô cùng nực cười. Chủ nhân là một kiếm quân vĩ đại càn quét tứ phương, giết chết vô số cường giả. Hiện tại ngài đã là một Kiếm Đế vô song rồi, tiêu diệt các ngươi dễ như trở bàn tay".
Kinh Ninh biến sắc, kinh ngạc nói: "Cái gì? Hải Huyết Kiếm Quân vẫn chưa chết, đã trở thành Kiếm Đế!?"
Tốc độ của Kinh Ninh đột nhiên chậm lại. Về phần Hùng La Thiên Quân phía sau, vẻ mặt thay đổi, lộ ra một chút thất vọng.
Đối phương đã biết tin tức của Huyết Hải Kiếm Đế từ lâu, bây giờ khi nghe được lời của Tiểu Hải, trong lòng càng thêm tin tưởng. Nhưng điều khiến ông ta thở dài là với sự tồn tại đáng sợ đó, không thể có được chiến hạm Trấn Linh nữa rồi.
"Tuy nhiên…”, đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Hải lại đột nhiên vang lên.