Con ngươi co rụt, lúc này Tiểu Hải đang nhàn nhã ăn rất nhiều linh quả tràn đầy linh khí và linh tửu tỏa ra mùi thơm nồng.
Mặc dù không hiểu biết gì về linh tửu, nhưng Dương Hạo đã từng đọc các chương đan đạo về linh quả, chỉ cần liếc mắt là y có thể nhận ra hai loại quả cực kỳ hiếm trong các linh quả đó.
“Quả Thiên Lôi Cứu Xà, hạt dẻ Hắc Trì Tiên”, hai loại quả đều là bảo vật đan dược cấp Thuần Dương hoàn hảo, nếu lấy nó làm nguyên liệu thì đan dược luyện chế ra chắc chắn sẽ vượt cả Thuần Dương.
“Phung phí của trời!”, Dương Hạo nhìn Tiểu Hải nuốt từng ngụm lớn linh quả, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Này, nhóc con, ngươi đến rồi. Làm gì đấy? Lẽ não ngươi muốn chia linh quả và linh tửu này với ta à? Nằm mơ đi!”, cười nhạo một tiếng, Tiểu Hải vung tay lên cất hết mọi thử vào, linh khí dồi dào lập tức biến mất.
“Hừ!”, nó hừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu ngươi là linh hồn bảo vật của chiến hạm Trấn Linh, còn xin chủ nhân của ngươi ra lệnh giúp ta thì ta nghĩ chắc chắn ngươi có thể liên lạc được với chủ nhân của ngươi nhỉ?”
Một ý nghĩ bạo gan xuất hiện trong đầu, bị nhiều Thiên Quân xem thường, Dương Hạo đã không còn quan tâm đến nhiều thứ như thế nữa.
Y lại nói: “Ngươi có thể đi rồi, ta không cần chủ nhân của ngươi thương hại, gặp khó khăn một mình ta có thể chống chịu được, dù có chết ta cũng không hối hận”.
“Ta giúp ông ta ngồi lên đế vị, mà ông ta lại xem mạng của ta không đáng kể, không cứu thì thôi vậy. Ta nghĩ cái mạng nhỏ này của ta cũng không quan trọng bằng vị trí kia”.
Khinh thường và miệt thị, những lời Dương Hạo nói phản ánh lên người Huyết Hải Kiếm Đế, ý y là Huyết Hải Kiếm Đế quá nhỏ nhen, mình giúp ông ta trở thành Kiếm Đế, mà đối phương lại chỉ giúp mình một lần, thà không giúp thì y không cảm thấy gì còn hơn thế này.
“Ngươi… người hỗn láo! Dám xem thường chủ nhân của ta, có tin ta nuốt ngươi không?”, Tiểu Hải nổi giận, khí tức đáng sợ ập đến chỗ Dương Hạo.
“Vốn dĩ là thế”, Dương Hạo không thèm để tâm nói: “Nếu chủ nhân của ngươi sẵn lòng giúp ta thật, chi bằng cho ta một ít linh quả vừa rồi đi”.
“Ha ha!”, bật cười thành tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng khắp không gian.
“Tiểu Hải, đưa món đồ trên người ngươi cho người kia, từ nay về sau ngươi quay về Thiên Thành, đến khi người kia vào Thiên Thành một lần nữa thì ngươi phải đi theo y, ta muốn xem y sẽ giãy chết ra sao”.
Cả người Dương Hạo run rẩy, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, giọng nói quen thuộc này chính là Huyết Hải Kiếm Đế, còn những lời vừa rồi của mình có được xem là đang dọa dẫm Kiếm Đế không nhỉ?
“Ranh con, gan của ngươi cũng không hề nhỏ, dám nói với ta như vậy”, giọng nói bình thản mang theo uy nghiêm vô thượng. Dương Hạo đột nhiên cảm nhận được áp lực cường đại sắp sửa đổ ụp xuống người mình, không nhịn được khẽ run lên.
Mặc dù trong lòng đã hết sức rối bời, thế nhưng trên mặt y vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
Y nhíu mày nói: “Kiếm Đế tại thượng, ta không hề khinh suất, chỉ có điều trong lòng cảm thấy có một số chuyện nói ra không hề công bằng như vậy”.
“Công bằng?”, một tiếng cười lạnh lùng vang lên, kế đó là giọng nói hết sức mạnh mẽ: “Ở trên thế giới này vốn dĩ không có bất cứ sự công bằng nào. Ranh con, ta cho ngươi một cơ hội. Bắt được rồi thì lại nói chuyện công bằng với ta. Nếu như bỏ mạng thì tất cả chẳng còn gì để nói”.
Giọng nói dần bé lại cho tới khi khôi phục sự bình tĩnh. Dương Hạo cũng biết, Huyết Hải Kiếm Đế đã rời đi. Lúc này, y mới cảm nhận được gần như cả người mình ướt đẫm mồ hôi.