Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tiểu huynh đệ, không được nói năng lung tung”, lại một bóng người khác đi lên, là Bồng Minh Lượng của nhà họ Bồng.  

 

“Lại là cảnh giới Tử Phủ”, trong lòng Dương Hạo thấy may mắn.  

 

Cặp huynh đệ này đều đang đi gần về phía Dương Hạo, lập tức đám thuộc hạ cũng nhanh chóng vây quanh. Lợi dụng lúc này, Dương Hạo liếc nhìn Đỗ Diệu và Thủy Lung Linh, hai người này khá linh hoạt, âm thầm đi vào thành.  

 

“Vù!”, một năng lượng linh hồn mạnh mẽ lao về phía Dương Hạo, dường như đã sẵn sàng điều tra mọi thứ về cậu.  

 

Trái tim Dương Hạo trùng xuống, nếu linh hồn của đối phương thực sự ở gần mình, cậu tuyệt đối sẽ bị phát hiện. Đừng nói là cảnh giới Tử Phủ, cho dù là Tiên Thiên cũng có thể lật tẩy lớp vỏ ngụy trang của cậu.  

 

“Hừ!”, cậu lạnh lùng hừ một tiếng, đã giả vờ phải giả vờ đến cùng, lập tức phóng ra năng lượng linh hồn mạnh mẽ, trấn áp năng lượng của tên cảnh giới Tử Phủ.  

 

“Ầm!”, linh hồn của hai người va chạm giữa không trung, sắc mặt của Bồng Minh Lượng lập tức thay đổi, trên mặt hiện lên một tia trắng bệch.  

 

Dương Hạo càng khó coi hơn, thân hình lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.  

 

Cậu hóa thân thành Lãnh Ngôn, gương mặt vốn đã nhợt nhạt. Lúc này gần như cắt không còn giọt máu. Thực tế Dương Hạo đang giễu cợt.  

 

Muốn động vào linh hồn của cậu, cảnh giới Tử Phủ tới cũng không dễ dàng, cho dù có chết cũng không hủy linh hồn, cái bản thân tu chính là linh hồn. Mặc dù bây giờ năng lượng linh hồn của cậu không mạnh bằng cảnh giới Tử Phủ.  

 

Nhưng xét về mức độ ngưng tụ của linh hồn, cảnh giới Tử Phủ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của cậu.  

 

“Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”, Bồng Minh Quang nhìn thấy huynh trưởng bị tổn thất, sắc mặt đột nhiên trở lên lạnh lùng, gầm lên một tiếng rồi túm lấy Dương Hạo.  

 

“Cảnh giới Tử Phủ, ông đây không sợ ngươi!”, một nguồn năng lượng màu xám lao ra từ trong cơ thể, chính là sự dung hợp giữa ma khí và Tiên Thiên chi nguyên. Dương Hạo vung tay, nhắm thẳng vào người Bồng Minh Quang.  

 

“Ầm ầm!”, một luồng năng lượng bùng nổ. Cơ thể cậu bắn ra sau, máu tươi phun ra từ miệng.  

 

Dù sao thì Bồng Minh Quang vẫn là tu giả ở cảnh giới Tử Phủ, năng lượng trong một chưởng của ông ta mạnh hơn cậu rất nhiều. Nếu dùng Kim Nham Chi Thân có thể cậu sẽ đỡ được. Nhưng bây giờ thứ cậu tuyệt đối không được để lộ nhất chính là Kim Nham Chi Thân.  

 

“Hừ!”, Bồng Minh Quang hừ  một tiếng, trong mắt hiện lên sự tức giận. Chưởng dùng ba phần thực lực của mình mà một tên tiểu từ cảnh giới Tiên Thiên nhập môn lại có thể đỡ được, chuyện này khiến ông ta thấy có chút xấu hổ.  

 

“Chịu chết đi!”, bàn tay nâng lên, Bồng Minh Quang ngưng tụ một nguồn năng lượng, lại đập về phía Dương Hạo.  

 

Cảm nhận được sự cuồng bạo của năng lượng này, trong lòng Dương Hạo cảm thấy cực kỳ ngưng trọng. Lúc này che giấu cũng không có tác dụng, chi bằng cứ để lộ ra, chỉ cần mình có thể trốn thoát khỏi đây, sau này có thể giấu tiếp.  

 

“Ha ha! Khí Nguyên Tông, khẩu khí lớn lắm, lá gan cũng không nhỏ”, một tiếng cười lạnh, sau đó một bóng trắng xẹt qua. Trước mặt Dương Hạo xuất hiện một người.  

 

Người đó quay lại, mỉm cười với Dương Hạo. Khuôn mặt thanh tú, phong thái điềm đạm, dịu dàng và nhân hậu, khiến người ta bất giác muốn lại gần.  

 

“Ngươi là ai?”, thấy thanh niên y phục trắng, Bồng Minh Lượng lạnh lùng hỏi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK