“Cảnh giới Tử Phủ nguyên trì đỉnh cao, nguyên trì của tên này mạnh hơn chúng ta nhiều”, Lãnh Lăng nói một câu, ánh mắt ngưng trọng.
Dương Hạo lạnh nhạt nhìn đối phương, sau đó cười nói: “Vị bằng hữu này, chúng ta cùng nhau lịch luyện trong đây, không đụng chạm gì lẫn nhau, cớ gì phải hùng hổ dọa người?”
“Hừ!”, thanh niên cường tráng đó nói: “Sư phụ ta đã nói, trong không gian này, bất kỳ ai cũng là kẻ địch, trước đây ta không tin, nhưng mấy tên xuất hiện trước mặt ta đều muốn giết ta, từ đó ta đã tin rồi!”
“Vù!”, Lãnh Lăng nghe xong câu này thì không nói gì, trực tiếp bộc phát khí thế.
“Ta đã nói mà, các ngươi cũng giống những tên vừa rồi”, thanh niên vạm vỡ nhìn thấy hành động của Lãnh Lăng, lập tức giơ đôi búa đồng lên, năng lượng cực lớn mãnh liệt xông tới.
“Đợi đã!”, cơ thể Dương Hạo khẽ động, chắn ở giữa hai người. Sau đó cậu lắc đầu với Lãnh Lăng. Lãnh Lăng thấy vậy, dần dần thu lại khí thế.
Sau đó Dương Hạo quay đầu nhìn Ngưu Đằng cười nói: “Vị bằng hữu này, ta tên Dương Hạo. Ta không có ý muốn động thủ với ngươi. Hơn nữa, nếu muốn động thủ thì ta đã không cần phải đợi đến bây giờ. Ngươi một mình, bọn ta hai người, chưa chắc ngươi đã đánh lại bọn ta”.
“Hừ! Ngươi ra tay thử xem, ông đây nhất định sẽ đánh gục các ngươi”, Ngưu Đằng lập tức hất râu trợn mắt, khí tức hung hãn bùng nổ.
Dương Hạo không hề có chút chấn động nào trước hung khí của hắn, đối đầu với hung khí của một Ma Vương như Dương Hạo, Ngưu Đằng còn kém xa. Tuy nhiên tên này quả thực rất mạnh, như vậy mới khiến Dương Hạo nảy ra ý.
“Như này đi! Để chứng minh lòng thành của bọn ta, ta sẽ tặng cho ngươi một chút đồ trước”, nói xong Dương Hạo trực tiếp lấy ra hai cái bóng lớn. Bóng đen rơi xuống đất, mặt đất lắc lư hai cái.
Hai cái bóng này là hai cái búa rất lớn. Kích thước của chúng còn lớn hơn đôi trong tay Ngưu Đằng, hơn nữa chúng cũng là bảo vật Huyền Dương thượng phẩm, vô cùng quý giá.
Khi Ngưu Đằng nhìn thấy cặp búa, hai mắt liền sáng lên.
Hai mắt trợn trừng như chuông đồng nhìn chằm chằm vào cặp búa trên mặt đất. Tầm nhìn của Ngưu Đằng không chút di chuyển, tim đập bình bịch, khóe miệng chảy ra nước dãi.
Một lúc lâu sau, Ngưu Đằng nuốt nước miếng, thu hồi ánh mắt. Sau đó, hắn liếc nhìn đôi búa đồng trên tay mình, nhìn thế nào cũng thấy không vừa ý.
“Ngươi, ngươi nói thật sao, đôi búa đồng này đưa cho ta?”, hắn ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Hạo, vẫn tràn đầy cảnh giác.
Nhưng tốt hơn nhiều so với lúc trước đòi giơ búa lên đánh nhau, ít nhất trong mắt hắn lúc này không có bất kỳ sự thù địch nào. Trong lòng của tên này, chỉ còn cặp búa đen.
“Đương nhiên”, Dương Hạo gật đầu, trên mặt nở nụ cười.
Trong mắt hiện lên vẻ gian trá, không cần bản thân nói gì, Ngưu Đằng nhất định sẽ sáp vào đây. Tên này mặc dù thật thà nhưng tuyệt đối không ngốc. Một cặp búa tốt như vậy, làm sao hắn bỏ qua được.
Nghĩ một chút, Dương Hạo lại nói: “Cặp búa này tên là búa Chấn Thiên. Toàn thân được chế tạo bởi mạ vàng kim, kể cả tay cầm cũng thế. Trọng lượng lên tới 2000 kg. Ta nghĩ nó mạnh hơn búa đồng của ngươi nhỉ?”
“Không chỉ mạnh hơn. Cặp búa nát này của ta chỉ có hơn 100 kg. Không thể nào so sánh được với búa Chấn Thiên của ngươi”, Ngưu Đằng không chút do dự nói, sau đó bước từng bước tới chỗ búa Chấn Thiên.