“Giết!”… Xung quanh bỗng chốc vang lên tiếng la hét cực lớn, từng tu giả Thiên Quân xuất hiện, thoáng chốc đã bao vây Thôi Tử Ngọc và Dương Hạo ở giữa.
Dương Hạo không thể không dừng bước, y nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mình đã tỏ ra không nhúng tay vào rồi mà cái tên đối diện này vẫn muốn giết mình, xem mình là đất sét mà tùy ý nặn thật đấy à?
Lướt nhìn xung quanh, có hơn ba mươi người, mỗi người đều là Thiên Quân cấp thấp, chỉ có Thôi Tử Kiều thoáng có khí tức của Thiên Quân cấp trung, không khác Thôi Tử Ngọc là mấy.
Dương Hạo nhìn Thôi Tử Kiều nói: “Ngươi chắc chắn muốn giết luôn cả ta chứ?”
“Hừ! Chuyện trong nhà không được để lọt ra ngoài, ta nghĩ nếu ngươi còn sống cũng không phải là chuyện tốt với ta đâu nhỉ?”, Thôi Tử Kiều cười khẩy hỏi ngược lại.
“Haizz, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, Dương Hạo than thở, nhìn Thôi Tử Ngọc nói: “Ta giúp cô một tay, cô tự mình đối phó với tên đó, những người còn lại cứ để ta”.
“Cảm ơn!”, Thôi Tử Ngọc cảm thấy biết ơn nhìn y, thật ra cô ta biết rõ nếu Dương Hạo muốn thoát khỏi vòng vây thì rất dễ.
“Còn ngây ra đó làm gì? Giết!”, Thôi Tử Kiều không kiên nhẫn nói.
“Ầm!”… Từng Thiên Quân lao lên, hơn ba mươi người, lực đại đạo phủ khắp bầu trời, quét sạch toàn bộ bờ Ngân Hồ. Năng lượng của họ lao ra, băng giá xung quanh đều xuất hiện vết nứt.
“Một kiếm chuyển luân, Kiếm Lạc Hoàng Hôn!”, Dương Hạo hô lên tám chữ, cả người y bỗng chốc biến thành ảo ảnh không thể sờ vào.
“Vèo!”, kiếm khí Tử Ngu phát ra, kiếm quang chói mắt xé toạc không gian, tạo thành từng vết nứt không gian u tối xung quanh.
“Phập!”
“A!”
“Gì thế, kiếm này…”
“Không! Đừng giết ta”… chỉ thoáng chốc tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét vang lên cùng với tiếng cầu xin. Hơn ba mươi Thiên Quân đều trở thành mục tiêu tấn công của Dương Hạo.
Lúc này sắc mặt Dương Hạo lạnh như băng, ra tay càng không nhẹ, nếu đối phương đã muốn giết mình thì giết chết họ một lần cho xong, xem chúng còn dám chống đối mình không?
“Chết đi!”, hai chữ này cứ như âm ma, máu văng tứ tung, từng Thiên Quân như vỡ tan, sau đó thần hồn bị kiếm quang đâm chết.
Lúc này Dương Hạo như một vị sát thần, tốc độ kiếm trong tay nhanh như chớp, không để lại dấu vết, đến khi kiếm quang dừng lại, y đã thu kiếm Tử Thần về lại trong vỏ kiếm rồi.
Một loạt tiếng động vang lên, ba mươi bảy Thiên Quân cấp thấp đều ngã xuống đất. Có người bị kiếm đâm vào giữa trán, có người bị chém đứt đầu, đều là một đòn tấn công chí mạng.