Mặc dù Tam Kiếp Đại Đế đã nhanh chóng đến ngoài lãnh thổ sau khi vết thương đã lành, nhưng Nghiệp Đế lại không thể định hình trong thời gian ngắn, chỉ có thể đợi sau khi cỏ Băng Lăng Vương cứu chữa mới có thể chi viện, nói cách khác trận pháp Đoạn Thiên bây giờ là một đại trận vô dụng.
Mặc dù trận chiến vừa xảy ra giữa hai tộc Nhân Lân cực kỳ bất lợi với bên phe tộc người với việc Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế bị thương nặng, nhưng cũng may các vị Đại Đế khác chưa bỏ cuộc, mà đối phương thấy không thể phá vỡ đại trận Đoạn Tuyệt, trong thời gian dài tấn công cũng không còn hiếu chiến nữa. Kết quả tộc người Lân Giáp không phát động tấn công trong tình hình các Đại Đế đều nghĩ chỉ có thể cố gắng làm những gì có thể, thế nên đây là cơ hội cho các Đại Đế loài người nghỉ ngơi.
“Ồ, nói như thế thì sức tấn công của tộc Lân Giáp cũng chỉ nhỉnh hơn ta một chút mà thôi”, Dương Hạo nhướng mày nói: “Lẽ nào tộc người đã cố gắng hết sức?”
Trận chiến của hai đại quân quan trọng là ở khí thế, tộc Lân Giáp chủ động tấn công, tộc người chủ động phòng thủ, một khi khí thế của tộc Lân Giáp bị giảm xuống do phải tấn công thời gian dài, lúc này nếu con người phản công thì chắc chắn sẽ khiến tộc Lân Giáp bị thương nghiêm trọng.
Tấn công? Ánh mắt Vô Song Đại Đế không khỏi hiện lên vẻ không thể tin được, từ khi tộc Lân Giáp xâm chiếm, vì nhìn thấy khí thế quân đoàn của đối phương mạnh mẽ nên riêng số lượng Đại Đế đã đạt đến hơn hai mươi người, do đó các Đại Đế đã áp dụng chiến lược phòng ngự sau khi đã xem xét tình hình, cách đánh này không hề thay đổi từ lúc bắt đầu.
Tên này nghĩ thế nào mà lại còn muốn tấn công?
Dương Hạo đĩnh đạc nói: “Đệ tử nghĩ phòng thủ hẳn là phân theo phòng thủ toàn diện, nửa phòng thủ, không phòng thủ… Haizz, đệ tử xin lắng nghe sư tôn chỉ dạy”, y đang nói thì bỗng thấy vẻ mặt do dự của Vô Song Đại Đế, lúc này nghĩ đến người ngồi trước mặt không phải là Tam Kiếp Đại Đế hòa nhã, dễ gần, mà mình đến để được chỉ bảo, sao lại cứ nói rồi quên mất thân phận của mình được chứ?
Y vội dừng lại, tỏ ra hết sức lo sợ, ngược lại chọc cười Vô Song Đại Đế vốn dĩ đang không vui lắm.
“Bớt giả vờ giả vịt đi, ta không phải là Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế, sẽ không bị ngươi lừa đâu”, Vô Song Đại Đế bật cười: “Chúng ta vừa đi vừa nói, thế nào là phòng thủ toàn diện, nửa phòng thủ, không phòng thủ?”
Vô Song Đại Đế trước giờ cứ nghĩ mình chưa từng đánh giá thấp Dương Hạo, lúc truyền lại Đan Khí Trận Tam Đạo, ông ta đã truyền lại truyền thừa tương đương với Thiên Quân cấp cao mới có thể lĩnh hội được, lúc đó Dương Hạo mới ở cảnh giới gì chứ?
Nhưng sau đó sự thật chỉ có thể chứng minh ông ta đánh giá thấp rồi, tốc độ tu luyện của cậu ta nhanh hơn mình nghĩ rất nhiều, Thiên Quân lục trọng.
Phải biết thực lực của Dương Hạo mạnh hơn cảnh giới, bây giờ đừng thấy y mới đạt đến lục trọng mà lầm, y đã có sức mạnh của Bán Đế rồi.
Bán Đế là một cảnh giới quá độ mà Thiên Quân thời đỉnh cao bước vào hàng Đại Đế, hầu như không có ai sau khi bước vào cảnh giới Bán Đế lại dừng không bước về trước, với thiên tài tu luyện như Dương Hạo lại càng không phải là vấn đề.
Mặc dù Vô Song Đại Đế là sư phụ của Dương Hạo, nói ra cũng cảm thấy hổ thẹn, ông ta vẫn không dám nói mình hiểu về đồ đệ này bao nhiêu, vốn dĩ tìm đến Dương Hạo chỉ đơn giản là vì muốn tỏ rõ tình hình chiến tranh hiện nay của thế giới Phong Vũ, sau đó truyền nội dung chính trận pháp cấp thiên cho Dương Hạo.
Thời gian gấp rút, biết rõ bất kỳ thiên tài nào lĩnh hội trận pháp cấp thiên cũng là một chuyện khiến người ta khó tin, nhưng cũng không còn cách nào khác tốt hơn.
Chỉ là từ khẩu khí của đệ tử mình ở chung không lâu, Vô Song Đại Đế bỗng nghĩ có cái gì mà các vị Đại Đế họ không ngờ đến, hoặc không dám nghĩ đến, điều này khiến ông ta nhất thời cảm thấy hứng thú.