Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cơ hội rèn luyện lần trước không cho Lâm Phàm mà cho Văn Thương và mấy người khác chính là vì muốn thiên vị Văn Thương.   

 

Ở trong mắt Cổ Hàn Y, Văn Thương là người kế thừa thích hợp nhất cho vị trí chưởng giáo, bởi vì hắn không chỉ có thiên phú tu luyện cao mà còn có tâm cơ hiểm độc, người khác còn lâu mới có thể so bì được, Lâm Phàm căn bản chẳng thể sánh ngang vai với hắn.   

 

Đừng thấy thực lực của Lâm Phàm lúc đó cao hơn Văn Thương mà lầm, tương lai nhất định Văn Thương sẽ vượt mặt.  

 

Do đó vốn dĩ Văn Thương chiếm một vị trí trong danh sách thì vẫn có thể để cho Lâm Phàm đi cùng, như thế thì thực lực của hắn sẽ càng mạnh hơn, nhưng cuối cùng lại để cho nhưng người khác.  

 

Đó là bởi vì mấy người còn lại chính là bè lũ của Văn Thương, nếu như mấy người này cũng có thể bộc lộ tài năng thì nhất định tương lai của Văn Thương sẽ không còn có đối thủ nào nữa.  

 

Đáng tiếc là sự thực lại trái với ý nguyện, Văn Thương chết trong tay Dương Hạo, mà mấy kẻ khác cũng không có may mắn sống sót, đã chết hết sạch bên trong Phi Viêm Tinh.  

 

Điện Thiên Nhất đã làm vậy với Lâm Phàm, trong lòng hắn sao có thể không oán thán. Bây giờ lại bồi dưỡng em trai của Văn Thương, lẽ nào Lâm Phàm không nhìn ra được họ muốn bồi dưỡng Văn Tĩnh thành Văn Thương thứ hai, tới lúc đó lại cướp mất vị trí của mình hay sao?  

 

Vậy nên hắn cũng muốn để Văn Tĩnh mất mặt trước mọi người, khẽ ngăn cản Triệu Quảng và Thư Đồng, hai người này là bạn tốt của hắn, đương nhiên sẽ nghĩ giống như Lâm Phàm.  

 

Quan trọng nhất là bọn họ đều rất ghét Văn Tĩnh, mặc dù Văn Tĩnh tuổi còn nhỏ nhưng lại quá hống hách, cũng không coi mấy sư huynh là bọn họ ra gì nên khiến bọn họ không có chút thiện cảm nào với Văn Tĩnh.  

 

 

 

Tốc độ của ba người dần chậm lại, điều này khiến Văn Tĩnh và Tiêu Tâm đối đầu trực tiếp.  

 

Văn Tĩnh cầm cây thương ngắn trong tay, đâm về phía Tiêu Tâm. Hắn thậm chí còn không quan tâm đến việc cảnh giới của mình kém hơn Tiêu Tâm. Hắn nghĩ rằng mình có thể khiêu chiến, nhưng lại không nghĩ Tiêu Tâm là thiên tài.  

 

Tiêu Tâm chế nhạo, mạnh mẽ tung nắm đấm, trên người hắn lập tức bao phủ ánh sáng vàng, cánh tay cũng biến thành màu vàng kim, dùng cơ thể mình đấu với vũ khí của đối phương không chút kiêng dè.  

 

Trong mắt Văn Tĩnh lộ ra vẻ tức giận, hắn thấy Tiêu Tâm coi thường mình, tại sao Tiêu Tâm không dùng vũ khí mà lại dùng nắm đấm để chống lại vũ khí của hắn.  

 

Khi người tu luyện giao đấu, cách đánh như vậy chỉ xuất hiện trong một tình huống, đó là đối phương coi thường mình, nên họ mới dùng nắm đấm đấu với vũ khí.  

 

Vậy chẳng phải bây giờ Tiêu Tâm đang coi thường hắn sao?  

 

Nếu ngươi đã muốn tìm phiền phức thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.  

 

Tiêu Tâm thật sự coi thường Văn Tĩnh. Mặc dù thực lực của Văn Tĩnh chỉ kém một bậc so với Văn Thương ngày trước, lúc trước hắn có thể đấu với Văn Thương, lẽ nào bây giờ lại không đấu nổi với một tên nhãi như Văn Tĩnh?  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK