Đối diện với ánh mắt của cô ta, trong lòng Ưng Tử Hùng khẽ thở dài. Đây là một cô gái kiêu ngạo đến mức nào chứ, bây giờ lại tỏ ra cả nể e thẹn trước mặt Dương Hạo như một cô hầu gái. Sự kiêu ngạo của cô ta đã hoàn toàn biến mất không chút tăm hơi.
Ưng Tử Hùng đột nhiên hiểu ra, hắn đã không còn chút hi vọng nào với Thôi Tử Ngọc nữa rồi. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, hắn có thể chuyên tâm tu đạo, cố gắng vượt qua đại ca của mình.
Trong đại điện của nhà họ Thôi, hết bóng người này đến bóng người khác không ngừng đổ về, nam có nữ có, già có trẻ có, nhưng có một điều giống nhau, ai nấy đều là cảnh giới Thiên Quân.
Từ Thiên Quân cấp thấp đến Thiên Quân cấp cao, duy chỉ không có Thiên Quân đỉnh cao. Dù sao vẫn chưa tới ngày đại thọ của Thôi Trường Thanh, những nhân vậy đỉnh cao đó sẽ không tới sớm như vậy.
“Ha ha! Đắc Huyền đại hữu, đã lâu không gặp”.
“Phùng Hoằng đạo hữu, thấy khí tức nội liễm của ông, xem ra gần đây lại tiến bộ rồi”.
“Lỗ Bằng, ngươi giết huynh đệ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ xé xác ngươi, dùng thần hồn của gươi bày tỏ lòng kính trọng với sư huynh của ta”.
“Hừ! Tôn Khôn, đợi ra khỏi nhà họ Thôi, chúng ta hãy quyết đấu một trận”.
Hầu hết các Thiên Quân đều biết nhau, một số là bạn tốt, một số lại là kẻ thù sâu đậm, tuy nhiên, dù mối quan hệ của họ là gì, họ cũng không dám dễ dàng ra tay trong đại điện nhà họ Thôi.
Được Thôi Tử Ngọc dẫn đường, đám người Dương Hạo đi tới đại điện.
Ưng Tử Hùng đi phía trước cùng với hai tùy tùng của mình, còn Dương Hạo và Tam Mục với Bát Túc thì đi phía sau. Đặc biệt là Bát Túc, tên này à trung tâm của sự chú ý suốt quãng đường. Mặc dù tức giận đùng đùng nhưng lại không dám tùy ý ra tay trước mặt Dương Hạo.
“Tiểu thư”, hai thị vệ đứng trước cổng, một trái một phải, nhìn thấy Thôi Tử Ngọc liền cung kính hành lễ.
Sau đó là Ưng Tử Hùng, bọn họ rõ ràng cũng không lạ mặt, lần lượt gọi một tiếng Ưng công tử, cuối cùng mới đến lượt đám người Dương Hạo, nhưng khi Dương Hạo đi tới chỗ cửa lại bị hai thị vệ này ngăn lại.
“Xin lỗi, vị công tử này, không phải cảnh giới Thiên Quân thì sẽ không thể vào đại điện”, thị vệ bên trái duỗi tay chặn lại, liếc mắt nhìn Tam Mục và Bát Túc đầy e ngại, sau đó nói: “Nếu ngươi có thể nói ra được lai lịch sư môn của mình, chúng ta cũng có thể cho ngươi vào”.
Dương Hạo cau mày, cười nói: “Nếu đã vậy thì ta không cần vào nữa!”
“Bùm!”, Bát Túc di chuyển, mà lần này hắn ra tay, Dương Hạo không hề ngăn cản. Bây giờ mặc dù y không muốn gây phiền phức, nhưng tuyệt đối không có chuyện y sợ.
Một tiếng động lớn vang lên, thị vệ đó liền ngã xuống đất. Mặc dù là cảnh giới Thiên Quân, nhưng chỉ là một Thiên Quân nhất trọng, trước một đòn của Bát Túc, sinh khí gần như đã bị tiêu diệt, linh hồn cạn kiệt, đến nói chuyện cũng khó khăn.
“Ngươi!”, sắc mặt một tên thị vệ khác thay đổi rõ rệt. Hắn đã từng gặp rất nhiều Thiên Quân ra vào đại điện này, nhưng không nói một lời nào mà đã ra tay thì chưa thấy bao giờ.
“Có chuyện gì vậy?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một thanh niên trẻ tuổi choàng khăn bước từ bậc thềm đi tới trước đại điện.