Một loạt tàn ảnh khiến sắc mặt Bồng Lai trở nên khó coi, gã ta liên tục chạy quanh trên võ đài muốn thoát khỏi tàn ảnh đó.
“Rắc!”, ngay lúc này Bồng Lai bỗng thấy cánh tay phải của mình siết chặt, sau đó một sức mạnh kinh người áp chế cơ thể gã đứng nguyên tại chỗ.
Xoay người lại nhìn, gã thấy một lòng bàn tay trên cánh tay của mình, sau đó ở phía bên kia của lòng bàn tay là đôi mắt với ánh sáng vàng nhạt.
Nhìn lại, Bồng Lai thấy một bàn tay phát ra ánh sáng vàng, còn có đôi con ngươi tỏa ra ánh vàng rực rỡ nữa.
Ngay sau đó, gã mới nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến phát khiếp kia. Nhìn thấy nụ cười đó, Bồng Lai cảm thấy muốn khóc. Từ đầu đến cuối, gã cảm thấy đối phương chỉ đang chơi với mình như một con khỉ.
Đường đường là đệ tử ưu tú của Khí Nguyên Tông mà lại bị trêu đùa như khỉ. Nếu chuyện này lan ra bên ngoài, thì địa vị của gã trong Khí Nguyên Tông sẽ giảm mạnh.
“Ngụy Thành Long, giết hắn!”, Bồng Lai gầm lên, gã chán ghét khuôn mặt tươi cười này, giọng nói vang xa.
“Vù!”, một tia sáng xẹt qua không gian giống như sao băng, có sức xuyên thấu đáng sợ. Trong phút chốc, Dương Hạo cảm thấy có một luồng khí sắc bén trực tiếp xuyên qua da phía sau.
Cậu kinh hoàng, toàn thân toát lên một cơn ớn lạnh. Cậu không quan tâm được đến cái gì khác nữa, thân ảnh nhanh chóng lóe lên, chặn Bồng Lai trước mặt mình.
“Ùng!”, khi cậu tránh được, hào quang trực tiếp tiêu tán.
Đôi mắt cậu ngưng tụ năng lượng, liếc nhìn ngôi nhà nước trước mặt. Trên đỉnh tòa nhà, một người đàn ông với cây cung khổng lồ đang lạnh lùng nhìn cậu.
Có một luồng lệ khí đáng sợ bao quanh người đàn ông đó. Đối diện với đôi mắt đó, Dương Hạo cảm thấy mắt mình có chút cay cay.
"Người này rất mạnh, ít nhất vượt qua cảnh giới Tiên Thiên rồi, thậm chí rất có thể đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn. Nếu như là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, thì Kim Nham Chi Thân của cậu mạnh đến đâu cũng vô dụng. Trừ khi cậu sử dụng huyết mạch ma tộc thì mới có thể tránh được kiếp nạn này”, trái tim Dương Hạo chùng xuống.
“Thả Bồng Lai ra, ta sẽ giữ cho ngươi toàn thây”, người đàn ông lặng lẽ nhìn Dương Hạo, nhưng Dương Hạo cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.
Một cơn ớn lạnh liên tục bao trùm lấy cậu. Sắc bén xuyên qua cơ thể và làn da của cậu mọi lúc.
Rõ ràng, khi đối mặt với người đàn ông trung niên này, Kim Nham Chi Thân của cậu không còn có thể đóng vai trò gì lớn được nữa. Người này cũng là huyết mạch chiến đấu, nhưng so với Bồng Lai thì mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà, khi đối mặt với loại áp lực này, trong lòng Dương Hạo càng trở nên bình tĩnh hơn. Cậu vẫn nở nụ cười trên môi, nhìn người đàn ông và nói: "Nếu đã chết, sao ta lại không kéo theo thêm một người nữa chết cùng mình nhỉ?"
Nghe được lời nói của Dương Hạo, Bồng Lai không khỏi chửi bới. Gã hung hăng nhìn Ngụy Thành Long quát lớn: "Đồ ngu, không biết tính mạng của ta đang nằm trong tay người khác sao?"