“Trước đó mình đã lĩnh hội được khí tức của đạo, cảnh giới Linh Hồn đột phá lên cảnh giới Tử Phủ, tu thành Kim Diệp. Cảnh giới Linh Hồn cấp một, chắc chắn cảnh giới tu vi của mình không gì có thể ngăn được, chỉ cần có đủ tài nguyên, mình có thể đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, thậm chí là cảnh giới Tử Phủ”, cậu thầm nói.
Trên võ đài, bốn thanh niên đều lộ ra vẻ phấn khích, bốn người chia ra hai nhóm đứng trên võ đài, mắt nhìn chằm chằm đối thủ, cả người toát ra năng lượng cuồn cuộn.
“Ta nhất định phải đạt được mục tiêu, không thể phụ sự mong đợi của gia tộc được”, Thích Vi Vũ thầm thề, đôi mắt xinh đẹp nhìn đối thủ, âm thầm thi triển ma thuật.
“Lê Tiêu ta chắc chắn có thể vào được Thiên Quân Môn trong trận chiến hôm nay, ta phải đi theo bước chân của Thiên Quân, chạm đến cảnh giới Thiên Quân, trở thành người mạnh nhất”, Lê Tiêu cũng thầm nhủ, sau đó bùng phát ra khí tức mạnh nhất.
“Ầm!”, trận chiến vừa bắt đầu, huyết mạch chiến đấu đáng sợ của hắn bộc phát.
Phía sau xuất hiện một bóng ảo của thanh giáo này, trên thanh giáo toát ra khí tức màu máu, khí tức đáng sợ lao lên trời rồi đánh về phía đối thủ.
“Rầm!”, sức mạnh kinh người bao phủ lấy cả võ đài.
Tốc độ của Phùng Thanh Bình cực nhanh, nhưng khi hắn đối mặt với thực lực tuyệt đối cũng không thể chiếm ưu thế, ngược lại liên tục bị chèn ép, cuối cùng bị một đòn tấn công hất ra khỏi võ đài.
Còn Thích Vi Vũ, cánh hoa màu hồng bay đầy trời như mưa, trong cơn mưa cánh hoa ảo ảnh đó thoang thoảng hương thơm khiến người ta bị mê hoặc, chỉ thoáng chốc Tống Thành Tử tay cầm côn luân cũng trố mắt, thần trí hoàn toàn bị xâm chiếm.
Sau đó Thích Vi Vũ thầm thu lại ma thuật, Tống Thành Tử đã nằm dưới đất, hắn chưa chết nhưng lại bị ma thuật cực mạnh làm cho mê man.
“Hay lắm!”, nhìn trận chiến của hai người, Hướng Ninh Phong nói.
Sau đó ông ta cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Thích Vi Vũ và Lê Tiêu là đệ tử chính thức của Thiên Quân Môn”.
“Khoan đã”, đúng lúc này Lê Tiêu bỗng nói khiến Hướng Ninh Phong làm mọi người sửng sốt, họ nhìn Lê Tiêu đợi hắn nói.
“Môn chủ, còn một người nữa mà tôi vẫn chưa khiêu chiến, mặc dù ba người đều là đệ tử của Thiên Quân Môn nhưng cũng phải phân cao thấp chứ nhỉ?”, Lê Tiêu nói, ánh mắt bất giác nhìn Dương Hạo.
“Ta cũng đồng ý”, Thích Vi Vũ cũng nói, đôi mắt long lanh nước nhìn Dương Hạo, sau đó lại nói: “Môn chủ, tôi cũng phải phân biệt rốt cuộc là sư huynh hay sư đệ chứ”.
“Ha ha!”, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hai người mới này, Hướng Ninh Phong không chỉ không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ bật cười.
Điều ông ta muốn chính là đệ tử như thế này, kiêu ngạo xuất chúng, nói ngược lại thì nếu không kiêu căng, làm người tầm thường sao có thể trở thành thiên tài đỉnh cấp được?
“Có người muốn khiêu chiến với cậu, cậu thấy sao?”, Hướng Ninh Phong quay lại nhìn Dương Hạo, nói thật ông ta cũng muốn thấy thực lực thật sự của tên nhóc này.