“Ai cũng khiến ta tức chết mà!”, trong lòng thở dài một hơi, nhìn xuống đứa nhỏ. Y liền nhận thấy rằng có một sự dao động năng lượng đặc biệt trong cơ thể của đứa trẻ, rất mạnh.
Sự dao động năng lượng này dường như không hòa hợp với y. Giữa những biến động, cũng sẽ có cảm giác bị đào thải. Tuy nhiên, nó đã bị phong ấn bên trong cơ thể đứa trẻ chặn lại, không thể thoát ra ngoài.
“Lại là hậu duệ của những vị Thiên Quân lừng lẫy kia sao?”, Dương Hạo không khỏi nhíu mày, y rất không vừa mắt với đám hậu duệ kiêu căng ngạo mạn của các vị Thiên Quân.
“Tỷ, đợi đệ với”, quả nhiên, khi đứa trẻ đó mở miệng liền khiến Dương Hạo kinh hãi. Tên nhóc này gọi Tịch Quân là tỷ, vậy thì thân phận của nó quá rõ ràng rồi.
“Tịch Tung Hoành, tránh xa ta ra chút, ta không phải tỷ của ngươi. Năm đó nếu không phải ngươi đi mách lẻo thì sao Tịch Minh Vũ lại biết chuyện của ta với Liên Thiên ca ca chứ?”, Tịch Quân mắng mỏ và quay đầu không thèm để ý đến đứa bé kia nữa.
Tịch Tung Hoành bĩu môi, giễu cợt nói: "Liên quan gì đến ta chứ? Đó là bởi vì Liên Thiên không biết lượng sức mình. Nếu như hắn có ý đồ với tỷ, ta thân là đệ, đương nhiên phải bảo vệ tỷ rồi, tỷ nên cảm ơn ta mới đúng”.
Tịch Quân tức giận, mắng mỏ: "Tịch Tung Hoành, biến về không gian mộng cảnh của ngươi đi”.
“Xì!”, đứa bé khinh thường đáp lại, sau đó thân hình lóe lên, hóa thành một đạo quang mang rồi biến mất tại chỗ.
“Hả?”, Dương Hạo nhướng mày, kinh ngạc nhìn về phía Tịch Tung Hoành vừa rồi. Không gian dao động mạnh, đứa trẻ đã thực sự trực tiếp bước vào một không gian khác.
"Dương Hạo ca ca, đừng để ý đến nó. Nó chỉ là một đứa nhóc không hiểu chuyện thôi”, Tịch Quân cười, đi tới trước mặt Dương Hạo.
Cô ấy mở miệng nói: "Hôm nay muội tới đây để nói với Dương Hạo ca ca, ngày mai muội đến lối vào vạn cổ mộ huyệt rồi. Không biết Dương Hạo ca ca có rảnh không, cùng muội đi một chuyến nhé?"
Dương Hạo gật đầu nói: "Muội đã có lời mời, ta thân là ca, đương nhiên sẽ không từ chối rồi. Tịch Quân, vạn cổ một huyệt rất nguy hiểm, muội thật sự quyết định đi vào sao?"
“Haha!”, Tịch Quân cười buồn nói: “Dương Hạo ca ca, tuy rằng miệng thì nói hận nó nhưng lần này muội lại rất biết ơn nó, nó cho muội một cơ hội, cơ hội gặp lại Liên Thiên ca ca lần nữa, tuy muội biết, nó nhất định sẽ cản trở nhưng muội tin, muội nhất định sẽ gặp lại Liên Thiên ca ca".
Dương Hạo gật đầu nói: "Vậy thì cẩn thận. Ta nghĩ, Liên Thiên ca ca cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với muội đâu”.
"Đừng lo! Huynh ấy không nỡ để muội chết cũng không dám để muội chết”, Tịch Quân tự giễu cười, sau đó đứng dậy rời khỏi viện tử của Dương Hạo.
Khi cô ấy rời đi, trong mắt Dương Hạo có một tia sắc bén. Đạo pháp của y bộc phát trong tích tắc, khóa chặt không gian trước mặt.
“Nhập hư!”, với một tiếng quát nhẹ, một đạo thanh kiếm quang hiện lên và biến thành một thanh kiếm hư vô. Khí tức kinh khủng trực tiếp xuyên thủng không gian trước đó.
“Vù!”, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó một bóng người bay ngược ra sau. Hình bóng ẩn hiện trong không gian này là Tịch Tung Hoành, đứa trẻ mới tám chín tuổi.
Khoé miệng có một vệt máu, Tịch Tung Hoành kinh ngạc nhìn Dương Hạo.
Nó nói: "Đến ngay cả tỷ tỷ của ta còn không phát hiện ra được không gian mộng cảnh của ta, làm sao ngươi phát hiện ra được?"