Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trở lại nhà họ Thủy, thấy toàn võ đài vô cùng yên tĩnh. Một số người chậm rãi rời đi, trong khi những người khác ở lại tại chỗ với những động cơ thầm kín.  

 

Vào lúc này, Thủy Vô Tâm và vài thuộc hạ của ông ta đang đứng trước mặt Thủy Linh Lung với sát khí nồng nặc.  

 

“Ông hai, ông muốn giết Linh Lung sao?”, Thủy Linh Lung cười nhẹ, như thể đã có kế hoạch từ trước và không quan tâm đến sự tức giận của Thủy Vô Tâm.  

 

Lồng ngực Thủy Vô Tâm dâng lên hạ xuống, sát khí trong mắt càng ngày càng nồng đậm, nhưng Thủy Linh Lung càng bình tĩnh, ông ta càng không dám công kích. Người phụ nữ này quá nhiều mưu mô, giấu quá nhiều thứ, nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.  

 

Chàng thanh niên mạnh mẽ và có phần đáng sợ đó đã trực tiếp giết chết Bồng Lai trước mặt một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên viên mãn. Ai dám nói phía sau người đó không có lai lịch vững chắc nào?  

 

"Hừ hừ! Thủy Linh Lung, sớm muộn gì ta cũng sẽ nắm quyền quản lý nhà họ Thủy, tên phế nhân Thủy Vô Ba kia không thể cản được ta đâu”, Thủy Vô Tâm để lại một câu, sau đó xoay người rời đi cùng đoàn người.  

 

Thủy Linh Lung thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán. Ngay khi cô ta ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai và một người trông khá hèn mọn đang đứng trước mặt mình.  

 

"Hai người…"

 

"Hai người…”, không đợi Thủy Linh Lung lên tiếng, thanh niên tuấn tú nhẹ nhàng giơ tay lên, bàn tay xuất hiện một tia sáng vàng mỏng.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Thủy Linh Lung đột nhiên thay đổi, cô ta kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt. Hào quang vàng này đã quá quen thuộc. Vừa rồi, sức chiến đấu đáng sợ đó khiến cô ta có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được.  

 

Sắc mặt mấy lần thay đổi, Thủy Linh Lung nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng hỗn loạn.  

 

Dương Hạo cười nhẹ, sau đó nói: "Cô Linh Lung, tôi khuyên cô nên bỏ ý nghĩ đó trong lòng đi. Nếu cô thật sự làm như vậy, tôi cam đoan rằng sẽ giết hết người của nhà họ Thủy đấy".  

 

“Ngươi”, sắc mặt Thủy Linh Lung tái nhợt, cô ta nhìn anh chàng trước mặt, cậu dường như nhìn thấu tâm tư của cô ta.  

 

"Haha! Thành thật mà nói, nếu là tôi, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy”, Dương Hạo lại cười nói: "Nếu triệu hồi tu giả huyết mạch cung tiễn vừa rồi về, quả thực có thể làm tôi bị thương nặng, thậm chí có thể giết chết đầy tớ của tôi. Tuy nhiên, ông ta sẽ không bao giờ có thể giết tôi. Tôi muốn rời đi, một tu giả cảnh giới Tiên Thiên viên mãn còn chả ngăn được, tôi khuyên cô nên bỏ ý định đó đi".  

 

Sắc mặt Thủy Linh Lung tối sầm lại, cô ta phải thừa nhận Dương Hạo nói đúng. Hoặc, cô ta có thể cố gắng hết sức mình một lần. Nhưng vì truyền thừa của nhà họ Thủy, cô ta không thể mạo hiểm như vậy.  

 

“Công tử, nếu tôi dùng thứ khác đổi, không biết có được không?”, Thủy Linh Lung ngẩng đầu thành khẩn nói.  

 

Dương Hạo khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Cô nói xem, nếu vật đó có giá trị tương đương thì tôi cũng có thể bỏ qua ngọc Linh Lung Thâm Hải đấy".  



Với một nụ cười gượng gạo trên mặt, Thủy Linh Lung lắc đầu. Làm sao có thể lấy ra bảo vật tương đương với ngọc Linh Lung Thâm Hải được chứ, một nhà họ Thủy nhỏ bé của cô ta làm sao có được? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK