Thi thể của Quân Vị Ương một lần nữa thêm 60.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm cho Dương Hạo. Tổng cộng có 360.000 Thuần Dương Tinh, e là đến Thiên Quân cũng chẳng có được lắm như vậy.
Tuy nhiên, nguồn tài nguyên khổng lồ này đã bị Dương Hạo tiêu mất gần một nửa chỉ trong chốc lát.
“Kẹt!”, cửa mở ra, Đàm Khinh Tinh bước vào.
Sau khi vào phòng, lão run run tay, một lọ đan dược xuất hiện trước mặt Dương Hạo, bên cạnh đó rất nhiều kim sa cổ cũng đổ trước mặt Dương Hạo.
Cuối cùng, đó là một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khí tức kiếm đạo lưu động, cái này rõ ràng là bảo vật cấp Thuần Dương hạ phẩm.
Dương Hạo mở bình Kiếp Vận Đan, nhẹ nhàng cảm nhận được linh khí năng lượng thuần khiết, cũng như linh khí đao pháp bao quanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Kiếp Vận Đan là đan dược chỉ ở cảnh giới Linh Kiếp mới dùng được, trong đó có năng lượng dồi dào, còn có khí của đao pháp nữa, cái sau là khí tức thuần túy, bất luận tu luyện đao pháp gì đều có thể luyện hóa nó thành lực đao pháp chi thân.
“Kiếp Vận Đan, 10.000 Thuần Dương Tinh/ viên, bốn viên ở đây là 40.000”, Đàm Khinh Tinh nói.
Dương Hạo gật đầu, không quan tâm đến 40 nghìn vừa tiêu mất, ánh mắt lưu lại trên đống kim sa cổ, cảm nhận được năng lượng kim loại nồng đậm trong đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Kim Nham Chi Thân của y đã đạt đến cực hạn, nhưng với việc tu luyện Chiến Thần ngự trị, sau khi kết hợp kiếm đạo với ma đạo, cơ thể Chiến thần của y đã được tạo hình thành công và trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, sau khi tu sửa cơ thể, sự sắp xếp của các tế bào cũng đã có những thay đổi to lớn.
Nói ra thì, Kim Nham Chi Thân vốn là phương pháp tu luyện thể chất không có giới hạn, dung hợp với thân thể của Chiến Thần, hai thứ này coi như là một cặp đôi hoàn hảo.
“Loại kim sa cổ này, mỗi cân mười Thuần Dương Tinh hạ phẩm, tổng cộng là 10.000”, Đàm Khinh Tinh nói giá một lần nữa, rồi nói thêm: “Cũng may, lần trước ta vừa mua được thứ này từ một vị Thiên Quân, nếu không chi nhánh thành Tế Nguyệt này đúng ra không đào đâu ra được”.
Dương Hạo gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên trường kiếm.
“Ùng!”, y duỗi tay chạm nhẹ vào mép kiếm, lập tức từng đạo phong mang bén nhọn từ trường kiếm vọt ra, nhảy lên trên đầu ngón tay y.
Kiếm vốn có linh, đây là nhận thức của Dương Hạo sau khi nhận ra uy lực của kiếm, ngay cả một thanh trường kiếm bình thường cũng có linh hồn riêng, là một loại linh tính bẩm sinh.
Mặc dù bảo vật cấp Thuần Dương sở hữu khí linh, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào là Dương Hạo đã cảm nhận được một tia hưng phấn rồi.
“Ùng!”, một bóng mờ xuất hiện, đó là linh của kiếm, toát ra sát khí, kiêu ngạo vô song.
“Kiếm tên Tàng Dực, giấu đi mũi nhọn vỏ kiếm, kiếm quang dực trời”, Dương Hạo nhìn dòng chữ nhỏ trên kiếm, rồi nhìn theo bóng mờ mờ ảo.
“Linh tuy chưa thành hình, nhưng đã có sát ý, không tồi, không tồi”, khóe miệng hiện lên một nụ cười, Dương Hạo lập tức vươn tay nắm lấy chuôi kiếm.
“Keng!”, khoảnh khắc nắm lấy chuôi kiếm, tàng Dực Kiếm lập tức kêu lên một tiếng rõ ràng, rồi nhanh chóng run lên, như thể cố thoát ra khỏi tầm kiểm soát của y.
“Ùng!”, Dương Hạo cười nhẹ, khẽ lay động cánh tay, lập tức kiếm đạo dung nhập vào thân kiếm, khống chế nó.