Hắn đứng trong hư không, toàn thân đều mang theo luồng khí tức mờ ảo. Một đôi mắt nhìn lướt qua Dương Hạo, trên mặt nở nụ cười, đầy thiện ý.
“Là hắn”, trong lòng Dương Hạo khẽ chấn động, người này chẳng phải là tên đã dạy mình hấp thụ tinh thạch trái tim của tộc Lân Giáp như thế nào sao?
“Hắn vậy mà có thể đứng trong hư không, bất chấp quy tắc của không gian này, thực sự quá mạnh”, Tiêu Tâm thấp giọng nói.
Quy tắc của không gian này cường đại hơn quy tắc của thế giới Phong Vũ rất nhiều, ít nhất ở nơi này, cho dù đạt đến Thiên Quân nhị trọng cũng không thể bay lên không trung được.
Người đàn ông tuấn tú này làm được đến mức này, ai dám nói hắn yếu?
“Thiên Kha”, Hình Ngưu nhìn thấy người đàn ông này thì lập tức vẫy tay, cho tộc Lân Giáp phía sau mình dừng bước.
Hắn nghiêm túc nhìn bóng người trong hư không đó và nói: “Thiên Kha, ngươi đừng xen vào việc của người khác. Đây là ân oán giữa tộc Lân Giáp của ta và đám thí quân giả này, ngươi có tư cách gì nhúng tay vào?”
“Tư cách gì à?”, Thiên Kha mỉm cười, thản nhiên nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ta và những con người này đến từ cùng một thế giới lớn thì sao?”
“Cùng một thế giới lớn?”, sắc mặt của Hình Ngưu thay đổi, hắn âm trầm nhìn Thiên Kha mấy cái, nói: “Vậy thì sao? Thiên Kha, nếu ngươi ức hiếp người quá đáng, ta cũng giết cả ngươi”.
“Ức hiếp người quá đáng? Ngươi được coi là người sao, ngươi chỉ là một con quái vật xấu xí khoác trên mình một lớp vảy mà thôi”, Thiên Kha hoàn toàn khinh thường hắn, nói: “Hình Ngưu, ngay cả U Sơn nhìn thấy ta cũng phải lẩn trốn, trái lại gan của ngươi còn lớn hơn cả ông ta, lại dám uy hiếp ta?”
Hình Ngưu đã tu thành cấp bậc Kim Giáp, nên rất tự tin, ngông cuồng nói: “U Sơn là cái thá gì? Ông ta chẳng qua chỉ là con rùa đen rụt cổ nhút nhát, còn Hình Ngưu ta là chiến thần bất thế”.
“Ha ha! Hình Ngưu, xem ra Thiên Kha ta phải dạy ngươi một bài học, để ngươi biết được cái gì gọi là không biết trời cao đất dày”, Thiên Kha khẽ mỉm cười, sát khí trong mắt lập tức bùng nổ.
“Đi chết đi!”, Hình Ngưu động thủ trước, hắn hét lên một tiếng, cùng lúc đó ánh sáng vàng trên người hắn lập tức tỏa sáng.
“Lân giáp hóa vũ, phi thiên!”, lân giáp màu vàng trên người hắn nhanh chóng bay lên, hình thành một đôi cánh khổng lồ sau lưng hắn.
Thân hình lóe lên một cái, Hình Ngưu bay lên bầu trời, ánh sáng màu vàng vẽ nên một đường hoa văn rực rỡ trên không trung, ngay lập tức tiếp cận Thiên Kha.
Tiếp sau đó nhẹ nhàng vung tay, một đạo thương ảnh xuất hiện, sau đó là ánh sáng đen đầy trời. Luồng khí tức sắc bén đó cực kỳ đáng sợ, hư không bị xé nát thành những vết nứt khổng lồ.
“Khí tức của hắn quá mạnh, ít nhất là Thiên Quân cấp cao”, Tiêu Tâm không khỏi chấn động.