Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn sâu vào Dương Hạo, trong lòng đồng thời dâng lên cảm giác khẩn trương. Dương Hạo quá mạnh mẽ, hắn cảm thấy nếu tên này trở thành Thiên Quân, nhất định có thể hoàn toàn bóp chết hắn. Bị đàn em đuổi kịp cũng không dễ chịu cho lắm.  

 

Dãy núi Phiên Tuyết ở gần trong gang tấc, và phải mất vài ngày sau hai người họ mới đến được hang động của tộc Dương Thị trước đó. Khi họ nhìn thấy những cái xác và máu khô trên khắp mặt đất, trên mặt họ đều lộ ra tia sát khí.  

 

“Dương Hạo, đi theo ta!”, Dương Cuồng Nhân nói, vừa xoay người liền bay ra ngoài, tốc độ giống như một tia quang ảnh vậy.  

 

Dương Hạo cũng không chậm, dựa vào sự lĩnh ngộ Phong Chi Nhất Đạo, tốc độ của y còn nhanh hơn một chút so với Dương Cuồng Nhân. Sau nửa tháng, cả hai đến một mỏ khoáng mạch khác.  

 

Cửa hang to lớn tấp nập tu giả. Những khối Thuần Dương Tinh nguyên chất được khai quật lên đã được phân giải thành kích thước bình thường, sau đó giao cho người thu gom đồng nhất.  

 

“Đây là mỏ khoáng mạch của Thiên Ấn Tông, giết”, Dương Cuồng Nhân nói, lửa giận toàn thân bộc phát, uy áp nhanh chóng hạ xuống.  

 

“Vù!”, một bóng đen xuất hiện, ngay lập tức đến chỗ Dương Cuồng Nhân và Dương Hạo.  

 

Người đàn ông trung niên áo đen dửng dưng nhìn Dương Cuồng Nhân, tỏ vẻ khinh thường nói: "Dương Cuồng Nhân, ngươi ở đây thì mỏ kháng mạch của Thiên Ấn Tông sẽ chịu chết sao? Hừ, ngươi phải trả giá vì đã giết mười vị Thiên Quân của chúng ta, các ngươi cũng phải trả giá.

 

Sắc mặt Dương Cuồng Nhân u ám, chỉ vào mũi đối phương nói: "Đinh Linh, đừng giả bộ với ta. Nếu như ngươi không cướp giết đội tài nguyên của chúng ta trước, chẳng lẽ Dương tộc của ta sẽ giết đám ngốc Lục Vũ sao?"  

 

“Hừ hừ!”, sắc mặt lạnh lùng, Đinh Linh nói: “Chuyện này hiện tại không cần phải tranh luận, Dương Cuồng Nhân ngươi hôm nay sẽ phải chết”.  

 

“Đi ra!”, với một tiếng quát khẽ, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, họ bao quanh Dương Cuồng Nhân và Dương Hạo.  

 

Lông mày khẽ nhíu lại, Dương Hạo tự nhiên cảm thấy bốn người này đều là cảnh giới Thiên Quân nhị trọng. Một khi ra tay là phải dùng toàn lực.  

 

“Ngụy Tử Kỳ, giết cảnh giới Linh Kiếp đó cho ta”, Đinh Linh liếc Dương Hạo rồi trực tiếp ra lệnh cho Thiên Quân nhất trọng đang ở gần hắn nhất.  

 

“Vâng!”, đối phương nhận lệnh, sau đó nhanh chóng lao về phía Dương Hạo.  

 

Đối mặt với sự áp chế của Thiên Quân nhị trọng, Dương Hạo ngoảnh mặt làm ngơ. Y nghiêng đầu về phía Dương Cuồng Nhân và nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể cầm chân được Thiên Quân tam trọng đó bao lâu?"  

 

Dương Cuồng Nhân quay đầu nhìn một cái, nói: "Đinh Linh thực lực không yếu, ta không thể đánh bại hắn. Nhưng nếu ta muốn chặn hắn, một ngày hắn cũng có thể không thể đột phá công kích của ta”.  

 

Dương Hạo sững sờ, không nhịn được nói: "Nếu ngươi tự tin như vậy, thì coi như ta chưa hỏi gì đi. Ngươi chặn hắn một nén hương. Sau một nén hương, ta sẽ giúp ngươi giết hắn".  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK