Có điều, Thừa Phong xem ra là một người rất trung thành, muốn khiến hắn tình nguyện cống hiến cho mình, đó không phải là một chuyện dễ dàng chút nào.
Thừa Phong cười nói: “Vậy thì ta sẽ cược với thiếu chủ, không biết thiếu chủ muốn cược cái gì với ta?”, đột nhiên trong mắt Thừa Phong lộ ra vẻ gian xảo, điều này khiến cho Dương Hạo không khỏi bất ngờ, y còn cho rằng hắn là một người thành thực, hoá ra đều là tỏ vẻ.
Dù bị Thừa Phong chơi một vố, thế nhưng chuyện này lại khiến cho Dương Hạo vui hơn, chỉ có người biết che giấu thì mới khá lên được, trí tuệ của người giống như vậy, che giấu hết điểm mạnh của bản thân, khiến cho đối phương chẳng thể phát hiện ra, tới lúc đó lại đột nhiên tung cho bạn một đòn, khiến bạn chẳng thể phòng bị!
“Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào của ngươi”, Dương Hạo cười nói: “Nếu như ta có thể thắng ngươi, vậy thì ngươi phải trở thành Nhị trưởng lão của Thiên Thành chúng ta, ván cược này ngươi thấy thế nào?”
Trong mắt Thừa Phong không khỏi loé lên tia sáng, hắn gật đầu nói: “Vậy thì mời thiếu chủ ra tay trước, ta sẽ sử dụng Thiên Linh Trận để đấu với thiếu chủ”.
Thừa Phong năm nay chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thế nhưng dưới sự chỉ bảo của Vô Song Đại Đế thì đều biết qua về các loại Thiên Linh Trận.
Bên trong trận pháp của Vô Song Đại Đế, chỉ cần là trận pháp Thiên Quân thì hắn đã thông thạo hết tất cả, thứ thiếu sót chỉ là tốc độ và uy lực triển khai Thiên Linh Trận mà thôi, điều này chủ yếu vẫn là do sự giới hạn về cảnh giới của hắn, cảnh giới càng cao thì trận pháp bộc lộ ra sẽ càng hoàn mỹ hơn.
“Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng thiếu chủ, nếu để ta ra tay trước thì không phải sẽ khiến cho người đời cười nhạo hay sao, vẫn nên là ngươi ra tay trước đi, ta muốn nhìn xem uy lực của Thiên Linh Trận cường đại tới mức độ nào”, Dương Hạo khẽ cười, mở bàn tay ra, Tử Thần Kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay y.
“Vậy thì ta không khách khí nữa!”, Thừa Phong cũng thành tâm muốn bộc lộ thực lực của mình ở trước mặt thiếu chủ, tránh cho việc vị thiếu chủ này coi thường mình, một tiếng gầm lớn vang lên, trong tay cũng xuất hiện một binh khí như kiếm mà cũng như dao.
Nói là dao thì có hai lưỡi của bảo kiếm, nói là kiếm, hình dáng lại giống như dao, đây gọi là Huyết Chu Kiếm, một nhát chém xuống, lập tức có muôn vàn tia sáng màu xanh bao trùm lấy, tầng tầng lớp lớp bổ nhào về phía người Dương Hạo.
Dương Hạo ngẩn ra, y lập tức hiểu ra thủ đoạn của đối phương là muốn dùng Thiên Linh Trận để làm một loại công kích phụ trợ, mắt y không khỏi sáng lên.
Đây quả thực là đòn công kích tốt nhất, ai có thể ngờ được đối phương lại là một cao thủ Linh Trận, trên trán Thừa Phong cũng chẳng hề viết rõ.
Vào lúc đối phương đang toàn lực đối phó với lực cảnh giới, đột nhiên sử dụng Thiên Linh Trận, như vậy không phải khiến cho đối phương không kịp trở tay hay sao? Dù là bản thân, nếu như không phải Thừa Phong đã nói rõ muốn dùng Thiên Linh Trận để công kích mình, e rằng cũng sẽ bị rơi vào tròng.
“Đánh hay đấy!”, Dương Hạo khẽ cười, Tử Thần Kiếm trong tay cũng không sử dụng công pháp đặc thù, một kiếm tung ra, trên thân kiếm xuất hiện vết tích sấm sét, hai thanh bảo kiếm lao vào nhau, năng lượng đôi bên đột nhiên đan xen, tạo ra vô số tia lửa.
Trong mắt Thừa Phong không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của bản thân cao hơn một bậc cảnh giới, lĩnh hội được Thiên Linh Trận cũng khiến cho bản thân có nhiều hơn không ít những lĩnh hội khác, mà cảnh giới của thiếu chủ này rõ ràng chỉ mới bước vào Thiên Quân lục trọng, lẽ ra vẫn còn đang củng cố, thế nhưng lại còn mạnh hơn so với năng lượng mà mình sử dụng!