Ông lão nở nụ cười, thần sắc tựa hồ như được giải thoát, ông lão nhìn Dương Hạo, ôn hòa nói: “Bàn Vạn Đạo là một thứ cấm kỵ, cậu có được nó không chỉ có được bảo vật tu luyện. Nhưng cùng với đó là sự truy sát vô tận, đến cả trời xanh cũng sẽ ghen tị với cậu, sẽ vận dụng mọi năng lượng để hủy diệt cậu. Là họa hay là phúc, phải dựa vào cậu rồi”.
Nói xong, ông lão ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia sáng, vươn lòng bàn tay ra, cây cổ thụ dũng mãnh bỗng nhiên mọc ra vô số cành rồi vươn lên trời cao.
“Soạt!”, một lúc sau, một lệnh bài màu đen bị cành cây cổ thụ quấn lấy, ông lão nắm nó trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc bén.
“Tộc Lân Giáp, mối hận thù kéo dài hàng nghìn năm, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Tộc Phi Viêm Tinh ra từ đầu đến cuối đều là những người bảo vệ chiến thắng”, sau một tiếng rắc vang lên, ông lão đập tan chiếc lệnh bài.
“Đến lúc phải quay về rồi”, ông lão mỉm cười nhìn trời xanh, cơ thể hóa thành từng tia sáng trong suốt, tiêu tan từng chút một, một lát sau liền hoàn toàn biến mất.
“Haiz!”, Dương Hạo khẽ thở dài, nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Tiền bối truyền đạo ta lại không biết tên họ của ông, Dương Hạo tự thấy xấu hổ”.
“Ta tên Sa Hâm”, giọng nói du dương giống như tiếng chuông, vang vọng trong không gian cực lớn, sau đó dần dần tiêu tán.
Khoé miệng Dương Hàn nở nụ cười, y lại dồn toàn tâm vào việc tế luyện cung Vạn Đạo, quên đi thời gian, quên đi mọi thứ.
“Thiết Lệnh hủy rồi”, trong cung điện thuộc vùng cấm đó, sư tôn của Thiên Kha đột nhiên mở to hai mắt vui mừng.
“Thiên Kha!”, ông ấy hét lên một tiếng, ngay sau đó liền thấy đệ tử của mình xuất hiện trước mặt.
Trên mặt Thiên Kha cũng lộ ra sự vui mừng, nói: “Sư tôn, con cũng cảm ứng được rồi. Thiết Lệnh đã bị vỡ, tên đó nhất định đã bị lão tổ giết chết rồi.
“Tốt lắm”, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, ông lão bộc phát ra sát ý quái dị.
Ông ấy nói: “Tộc Lân Giáp đã phá hủy hoàng thất của ta, chém giết thế giới Phi Viêm Tinh của ta. Hôm nay ta sẽ khiến toàn bộ tộc các ngươi đều phải chôn thây trong thế giới của ta”.
“Thiên Kha, con mang đầu của sáu Thần Vương đó lại đây”, ông lão ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng hung tợn.
“Vâng! Sư tôn!”, Thiên Kha cau mày, lúc này trên người sư tôn dường như có một con dã thú cổ đại đang thức tỉnh, hung khí ngút trời.
Tuy nhiên anh ta vẫn tuân theo mệnh lệnh, cơ thể lập tức biến mất.
“Ồm!”, trong cung điện của Thần Vương U Sơn ở gần nhất, U San đang ngồi khoanh chân tu luyện, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ xuất hiện trong cung điện của mình.
Ông ta lập tức mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi đứng phía trước, sát khí ngưng tụ thành thực chất, và luồng khí tức đáng sợ này ngay lập tức nhấn chìm ông ta.
“Thiên Kha, đừng quên Thiết Lệnh, lẽ nào ngươi muốn giết ta sao? Giết ta, ngươi cũng sẽ chết”, U Sơn lạnh lùng nói, không chút sợ hãi.