"Trời ơi! Tại sao lại có nhiều cường giả như vậy chứ? Cường giả cảnh giới Tiên Thiên rất nhiều, hơn nữa còn có những cường giả mạnh hơn cảnh giới Tiên Thiên, là cường giả cảnh giới Tử Phủ!"
“Nhiều cường giả thật đấy!”, đám người Tô Nhã biến sắc, không khỏi lui về phía sau mấy bước. Họ đều có thể cảm nhận được áp lực từ cảnh giới.
“Phịch!”, tất cả những tu giả cảnh giới Tiên Thiên viên mãn đều dừng lại trước mặt Hướng Ninh Phong và Dương Hạo, sau đó cung kính hô to: “Tham kiến môn chủ!”
“Vù!”, phía trên bầu trời, Tề Đằng cũng đã trở lại, ông ta sà đến trước mặt Hướng Ninh Phong và Dương Hạo.
Ông ta nói: "Lục Thành cùng mười vị đệ tử cảnh giới Tiên Thiên viên mãn đã được an táng đàng hoàng. Về phần Tông Lãng, tôi chỉ có thể miễn cưỡng thu thập thi thể của hắn mang về”.
Nghe được hai chữ tông Lãng này, trái tim Hướng Ninh Phong đập dữ dội. Đối với Thiên Quân Môn, Tông Lãng là một thiên tài hiếm có.
Chưa đến bốn mươi tuổi, cảnh giới Tử Phủ viên mãn, không bao lâu nữa sẽ trở thành cảnh giới Linh Kiếp. Không ngờ, hắn lại chết trong tay La Thần Hi.
Một luồng sát ý phóng ra khỏi người, sắc mặt Hướng Ninh Phong hơi tái nhợt. Ông ta run lên, sau đó thu lại sát khí, bình tĩnh trở lại.
“Phó môn chủ, xin hãy giao thi thể của sư huynh cho tôi!”, Dương Hạo tiến lên nói. Có một sự bình tĩnh kỳ lạ trong mắt cậu, nhưng lại có sự giận dữ trong sự bình tĩnh đó.
Cái xác bị phân mảnh, thậm chí không thể nhìn rõ mặt. Tề Đằng đã phải mất rất nhiều công sức để tìm lại tất cả các mảnh ghép. Máu đỏ loang lổ từng bộ phận của cái xác.
“Trong vòng ba năm, đệ sẽ giết La Thần Hi và báo thù cho sư huynh”, Dương Hạo nhìn thi thể tan nát, sau đó quỳ xuống, cung kính cúi đầu.
Chiến tranh lắng xuống, nhưng Dương Hạo chưa bao giờ thảnh thơi.
Trong tiểu viện, một mình cậu ngồi xếp bằng, thân thể đầy gai đen của Đỗ Diệu đặt ở trước mặt. Nhắm mắt lại, linh hồn cậu lang thang trong biển ý thức. Vào lúc này, cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung.
Linh hồn của Đỗ Diệu bị phong tỏa, im lặng như nước giếng, không cảm nhận được cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, khí tức của Thủy Linh Lung cũng không thể cảm nhận được, điều này khiến cậu có chút lo lắng.
Người phụ nữ đó không mạnh mẽ như Đỗ Diệu, nếu gặp phải nguy hiểm thì chắc là lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên, cậu còn không thể cảm nhận được khí tức của cô ta chứ đừng nói đến việc xác định vị trí của cô ta.
“Là ai?”, hai mắt cậu mở ra, nhuệ khí vô biên chợt lóe lên.
Một lúc sau, cậu rút lại cơn giận của mình. Sau đó nhìn Đỗ Diệu trước mặt, khẽ thở dài.
Cậu đã hỏi Hướng Ninh Phong, ông ta nói rằng Tông Lãng là người duy nhất ở Thiên Quân Môn có phương tiện phong tỏa linh hồn. Bây giờ Tông Lãng đã chết, trước mắt không ai có thể cứu tên hèn mọn này.