“Thôi tiểu thư, người bạn mà cô đang nói đến là Dương Hạo phải không?”, một vị tăng nhân còn rất trẻ bước ra, kinh ngạc nhìn Thôi Tử Ngọc hỏi.
Thôi Tử Ngọc sửng sốt: "Làm sao ngươi biết?"
“Bần tăng Không Sơn, đã gặp Dương Hạo và cùng nhau luyện tập tại Phi Viêm Tinh, cũng được gọi là bạn bè”, Không Sơn ngạc nhiên nói: “Tôi biết, Kiếm Đạo Tông vẫn muốn báo thù cho U Ngưng, đệ tử đã chết trong tay của Dương Hạo. Mấy tên khốn này vẫn chưa từ bỏ!”
“Không Sơn, là tăng nhân, không được nói ra những lời xấu”, vị cao tăng kia niệm phật, cảnh cáo nói.
“Vâng sư thúc, con biết sai rồi”, Không Sơn vội vàng nhận tội.
“Haha, không có chuyện gì, nhớ là tốt. Đương nhiên, nếu như gặp phải chuyện thật sự khiến con tức giận, mắng một hai câu cũng không có gì sai”, lời nói của vị cao tăng khiến tất cả mọi người sững sờ, đây chính là vị cao tăng của cổ Phật nhất mạch sao?
Thôi Tử Ngọc không khỏi cảm thấy vui mừng, vội hỏi: "Hóa ra là bạn của Dương Hạo, thật tuyệt, không biết có thể đứng ra giúp Thiên Thành không, bọn ta đã nhận được tin tức, xem ra Kiếm Đạo Tông đã mời rất nhiều người đến giúp đỡ, thề sẽ san bằng Thiên Thành”.
Không Sơn không khỏi choáng váng, khi họ cùng nhau luyện tập ở Phi Viêm Tinh, nếu không có Dương Hạo giúp đỡ, hắn đã chết ở đó rồi. Thiên Thành của Dương Hạo đang gặp nguy hiểm, hắn không thể mặc kệ được.
Nhưng chuyến đi này vốn là có chuyện phải làm, Trọng Tài Chung Cực cũng chỉ là tiện tay thôi, nếu hắn bỏ dở giữa chừng, chẳng phải là trái ý của sư tôn sao, cho nên hắn không thể không nhìn cao tăng đầy khó xử.
Phổ Năng không khỏi suy ngẫm: "Các ngươi có quan hệ gì với Trọng Tài Chung Cực? Các ngươi có biết Trọng tài Chung Cực đều là tà ác, chỉ mưu lợi, đã từng gây ra không ít án mạng kinh thiên động địa trong thế giới Phong Vũ?”
Ngô Nhị giễu cợt: "Cổ Phật nhất mạch rất nổi tiếng, nhưng Trọng Tài Chung Cực ta chưa chắc đã sợ các ngươi”.
Vừa rồi hắn bị áp lực của Tuệ Năng đè nén đến mức không thở nổi nên rất không cam lòng.
Đây không phải là bởi vì Ngô Nhị vô dụng, mà là bởi vì chính khí của Cổ Phật là phương thức khống chế Trọng tài Chung Cực của bọn họ tu luyện, nếu như giao chiến với người cùng cảnh giới, bọn họ nhất định sẽ thua cuộc.
Ngoài ra, đám người Trọng tài Chung Cực giỏi nhất trong việc tấn công lén lút, âm mưu và hành động trong bóng tối. Mặc dù tâm ngoan thủ lạt nhưng vẫn không thể phát huy bản lĩnh mạnh nhất của mình giữa ban ngày.
Nếu gặp kẻ yếu thì sẽ không bị lộ, nhưng khi gặp phải cổ Phật nhất mạch, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dẫn đến việc Ngô Nhị, người còn chưa đấu với Phổ Năng, người mạnh nhất cổ Phật nhất mạch đã cảm thấy đuối sức.
Nhưng Ngô Nhị là trọng tài chí tôn trong Trọng Tài Chung Cực, khi gặp phải Tuệ Năng, liền cảm thấy tay chân như bị trói, trong lòng tất nhiên sẽ không vui, biết mình bây giờ gặp bất lợi, nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua kém.
Phổ Năng cười và nói: "Ngô Nhị, tốt hơn là ngươi nên im lặng đi, A Di Đà Phật”.
Nhìn Phổ Năng như không có khí thế gì, nhưng Ngô Nhị chỉ có thể im lặng, bởi vì hắn biết rằng Phổ Năng có thực lực, nếu không thì hắn cũng sẽ không vì họ mà biến sắc.