Đỗ Diệu hoàn hồn sau chấn động, nhìn đôi mắt đầy sát ý của Dương Hạo, lập tức rụt đầu lại.
Hắn cười nói: “He he! Công tử yên tâm, cho ta thời gian một phút. Tuy rằng ta kém xa cho với huynh, nhưng ít nhất ta sẽ không làm mất danh tiếng của huynh”.
Dương Hạo không nhịn được cười, sau đó thản nhiên quay đầu nhin Bồng Nguyệt phía xa. Nở nụ cười nhạt trên môi, giống như một công tử hào hoa tràn đầy ánh nắng và sức sống.
Nhưng khi Bồng Nguyệt nhìn thấy nụ cười của cậu, trong lòng đầy hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thanh niên này quá đáng sợ, một chưởng đã phá vỡ chiến đao và cú đấm của gã, sau đó thế kiếm đã giết chết bảy thuộc hạ ưu tú nhất của mình.
Tùy ý tấn công nhưng lại mang theo uy lực ghê gớm như cảnh giới Tử Phủ. Đừng nói là một Tiên Thiên nhập môn như gã, cho dù là một trăm, một nghìn Tiên Thiên nhập môn, e là cũng không đủ cho cậu giết.
“Ngươi, ngươi là ai, ngươi không thể là hắn được, không thể nào”, Bồng Nguyệt lùi về phía sau, run rẩy nói.
Dương Hạo cười tươi hơn, nói: “Hiện thực luôn rất tàn khốc, nếu ngươi không chấp nhận thì cũng hết cách. Bởi vì nó sẽ khiến ngươi phải trả giả”.
Từng bước lại gần, khuôn mặt của Dương Hạo giống như một ác ma trong mắt Bồng Nguyệt. Nụ cười đó, giống như nụ cười của Diêm Vương, chỉ cần nhìn thấy thì đó là bắt đầu của cái chết.
“Không! Đừng qua đây, đừng qua đây!”, gã kinh hãi kêu lên, đã không còn chút ý định phản kháng nào nữa.
“Xoẹt!”, một âm thanh dữ tợn từ xa truyền tới phía sau Dương Hạo. Đó là cung tên Tiên Thiên chi nguyên ngưng tụ, sát khí ngập trời.
Cùng lúc đó một giọng nói hùng hồn vang lên.
“Ngươi giết Bồng Lai, ta không ngăn được. Là lỗi của ta. Hôm nay ngươi muốn động vào Bồng Nguyệt, cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ không tha cho ngươi”, giọng nói này cực kỳ quen thuộc. Chính là cường giả Huyết mạch cung tiễn, cảnh giới Tiên Thiên viên mãn hôm đó.
“Ngụy Thành Long, cứu ta!”, nghe thấy âm thanh đó, trên mặt Bồng Nguyệt hiện ra chút vui mừng, vội vàng kêu cứu.
Ánh sáng lạnh lẽo phía sau chỉ còn cách một thước nhưng Dương Hạo lại không buồn quan tâm. Đợi đến khi cung tiễn thực sự tới gần cơ thể cậu, cậu mới duỗi tay ra.
“Bụp!”, một âm thanh khẽ vang lên, sau đó cung tiễn do Tiên Thiên ngưng tụ lại lập tức hóa thành hư vô. Vươn tay đón lấy kiếm, giống như uống nước ăn cơm, vô cùng đơn giản.
Vẻ mặt của Ngụy Thành Long lập tức sững sờ vì kinh ngạc. Mới ba tháng trước, thanh niên bị ông ta truy sát bây giờ lại có thể dễ dàng ngăn được mũi tên của mình. Thực lực của tên này so với trước đây, tăng lên gấp bội.
“Giết!”, Ngụy Thanh Long cũng tức giận, sau đó xuất hiện một cung tiễn khổng lồ, tỏa ra ánh sáng hắc ám. Sau đó huyết mạch chi lực không ngừng ngưng tụ trên dây cung, mũi tên trong suốt tỏa ra một sự sắc bén.