Chương 13: Thu hoạch
Dưới màn đêm, bóng người trên mái nhà bất động. Trong suốt hai giờ đồng hồ, ngay cả tiếng thở cũng hầu như không nghe thấy.
"Haha! Con tiện nhân, hôm nay tao phải xem xem mày kêu cứu như nào", đột nhiên có giọng nói truyền vào tai, Dương Hạo mở mắt ra, ánh sáng lạnh lẽo vụt đi.
Chính chủ đây rồi, Du Khánh sống trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng này, chính là dưới chân của Dương Hạo.
Có tin đồn rằng thực lực của Du Khánh rất mạnh, hành động cũng rất cẩn thận. Dương Hạo nhất thời gật gù, thầm nhủ tin tức quả nhiên là thật.
Ở tầng cao nhất bên dưới, Du Khánh không phải là người duy nhất ở đó. Còn bốn tu giả mười một mạch phàm linh và năm tu giả mười mạch phàm linh.
Dương Hạo hơi chột dạ. Có thể thấy, địa vị của Du Khánh trong nhà họ Du không hề thấp. Không có gì lạ khi tên này đã phạm nhiều tội ác ở thành Thanh Viễn, nhưng không ai dám khiêu khích hắn.
"Không, đừng! Xin hãy tha cho tôi, buông tôi ra, tôi nhất định sẽ cảm kích anh”, một tiếng cầu xin thê lương vang lên từ trong tòa nhà.
Bên trong phòng, một người đàn ông khá vạm vỡ đang nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt dâm tà. Người phụ nữ này tuy không xinh đẹp nhưng lại có biểu cảm tuyệt vời. Đặc biệt là ánh mắt sợ hãi, khiến cho Du Khánh vô cùng thích thú.
Ở thành Thanh Viễn, không biết có bao nhiêu phụ nữ đã qua tay hắn rồi. Bất cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt như này của phụ nữ, hắn lại hứng lên.
"Haha! Tha cho cô à? Nếu tôi để cô đi, không phải đêm nay sẽ bớt vui bao nhiêu không?", giọng điệu tà ác, Du Khánh từng bước đi về phía nữ nhân.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác trong tòa nhà, chín tu giả tụ tập lại, thản nhiên ngồi ở hai cái bàn trong phòng.
Lỗ tai một tu giả trung niên giật giật sau đó khẽ thở dài.
Một tu giả trẻ tuổi bên cạnh tu giả trung niên cười xấu xa nói: "Đợi sau khi thiếu gia Du Khánh hưởng xong rồi chúng ta cũng có thể hưởng sái tí".
"Haha! Đúng vậy. Những nữ nhân mà thiếu gia Du Khánh thích đều không tầm thường đâu. Lần này, cũng không ngoại lệ".
"Đó là điều đương nhiên. Được lọt vào mắt xanh của thiếu gia Du Khánh là phúc phận của người phụ nữ đó. Biết điều phục thiếu gia cho tốt thì còn con đường sống. Nếu không, không chỉ cô ta, mà cả gia đình cô ả cũng sẽ chết".
“Chư vị”, tu giả trung niên lắc đầu thở dài, rất chán ghét hành vi của những người này.
Nhưng là gia nô của nhà họ Du, ông ta không có lựa chọn nào khác. Phản đối thì không sao, nhưng ngăn cản thì cũng không có gan chứ đừng nói đến sức.
Trong phòng, người phụ nữ co ro như một quả bóng trong góc, toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Cô ấy lặng lẽ nghẹn ngào, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Khửa khửa, bảo bối ngoan, ta tới đây", Du Khánh cười dâm hai tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy cơ thể của người phụ nữ.
“Bùm!”, ngay sau khi mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào nữ nhân trước mặt, bỗng nhiên một luồng linh khí thuần khiết từ trên trời giáng xuống.
Sau đó, một bóng người đập vỡ gạch, một luồng ánh sáng lạnh lẽo ập đến trước mặt hắn.
“Ai?”, rầm một tiếng, Du Khánh đột nhiên lui về phía sau mấy bước, sau đó vung lòng bàn tay lên, một luồng linh khí cường đại lập tức đánh tới bóng người trước mặt.
Khi chém hụt, sắc mặt của Dương Hạo đột nhiên thay đổi. Sau đó, nhìn thấy lòng bàn tay của Du Khánh đang hướng về phía mình, trên mặt đột nhiên xuất hiện một tia dữ tợn.
"Linh thứ bảy!"
"Bùm! …", một loạt âm thanh chói tai vang lên từ nắm đấm của cậu, rồi đập vào lòng bàn tay Du Khánh.
“Răng rắc! Bang!”, đầu tiên cánh tay của hắn vỡ nát, và sau đó là ngực. Sức mạnh linh thứ bảy của mười linh kình đã quét sạch đòn tấn công của Du Khánh.
“Ngươi là ai?”, nhìn thấy mặt nạ màu xanh trước mặt, Du Khánh cảm giác được sinh khí xẹt qua, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Xoẹt!” Dương Hạo chém ra một đường kiếm, đầu của Du Khánh lập tức ở trên tay cậu.
"Bùm! Bùm!", ngay khi Dương Hạo vừa thành công, vài bóng người lao vào phòng và tấn công cậu không chút do dự.
“Bang!”, một luồng khí mạnh từ sau lưng đánh tới, sau đó đấm mạnh vào vai cậu.
“Bùm!”, một nắm đấm khác tấn công vào đầu cậu, Dương Hạo cảm thấy khí tức chết chóc do áp lực của linh khí đang hướng về phía mình.
“Xoẹt!”, trường kiếm trong tay liên tục vung lên, tránh được mấy đòn công kích mạnh mẽ. Sau đó bóng cậu lóe lên, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong bóng tối của màn đêm, một bóng người nhảy từ trên lầu của xưởng vũ khí gia tộc họ Du xuống và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Trên lầu, một đám thị vệ nhìn theo bóng người biến mất ở phía xa với sắc mặt khó coi. Sau đó tất cả quay lại và nhìn cái xác không đầu nằm trên mặt đất.
"Chết tiệt, đó là sát thủ thẻ xanh của Phán Quyết".
"Nguy rồi, Du Khánh đã chết. Chúng ta nhất định sẽ bị nhà họ Du trừng phạt".
"Chúng ta nên làm gì đây?"
“Chú Chung, chú nghĩ chúng ta nên làm gì đây?”, một thanh niên trẻ tuổi hỏi người đàn ông trung niên.
Lúc này sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng xám lại, sau đó lắc đầu nói: "Làm sao tôi biết được? Nếu Du Khánh chết, nhà họ Du nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó chúng ta cũng không thể trốn thoát".
Khi chín thị vệ của Du Khánh đang sợ hãi, Dương Hạo đã trốn đi xa được hơn mười dặm. Đến một ngôi nhà thấp bé, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu: "Ụa!"
“Ụa!”, sau khi nôn ra máu, Dương Hạo cảm giác được khí tức bên trong đã ổn định lại một chút, lúc này mới từ từ thở ra một hơi.
Chậm rãi đưa tay ra, thấy trên tay mình có một chiếc túi bạc căng phồng. Thứ này được lấy từ trong ngực của đối thủ khi cậu giết Du Khánh.
Là một sát thủ, bước trên bờ vực của cái chết trong đêm tối. Ngoài việc thực lực là một thách thức lớn, thì bản thân cậu cũng có thể thu được chiến lợi phẩm từ các mục tiêu của riêng mình.
Cất gói hàng đi, Dương Hạo nhanh chóng chạy về phía trước, di chuyển gần một tiếng đồng hồ mới trở lại phạm vi học viện Linh Không.