Một miếng ngọc Linh Lung Thâm Hải đã gây náo loạn rồi, nếu thêm một bảo vật nữa thì nhà họ Thủy có lẽ đã bị diệt vong từ lâu, còn có thể tồn tại đến ngày nay chắc?
Vẻ mặt buồn bã, cô ta nói: "Công tử, không phải tôi không muốn giao ngọc Linh Lung Thâm Hải ra, mà bảo vật đó bây giờ liên quan đến tính mạng của ông tôi, tôi thực sự không còn cách nào khác".
Dương Hạo cau mày, sắc mặt lạnh lùng. Ngọc Linh Lung Thâm Hải, nếu không phải vì bảo vật này thì cậu cần ra tay chắc? Còn khiêu khích một tu giả huyết mạch cung tiễn cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, lúc nào sinh mạng cũng trong trạng thái bị đe dọa.
Nếu bây giờ không lấy được bảo vật này, thì trong lòng cậu thậm chí còn không thể vượt qua cửa này. Cậu không nhân từ với người khác, đặc biệt là những kẻ lợi dụng mình.
“Nếu đã như vậy, tôi không còn cách nào khác là phải ra tay”, Dương Hạo nhẹ giọng nói, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào. Trong lòng cậu, sức mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
"Không! Không!”, Thủy Linh Lung bật khóc, rồi nói: "Công tử, Linh Lung xin ngài. Chỉ cần ông tôi tỉnh lại, tôi sẽ tặng ngay viên ngọc Linh Lung Thâm Hải cho ngài. Chỉ cần ngài cho tôi chút thời gian, Linh Lung nguyện làm bất cứ thứ gì cho công tử".
Giọng điệu bi thương đó, thần thái càng gặp càng yêu, còn vẻ yếu đuối nương nhờ kia. Trước hình thể và gương mặt cuốn hút của Thủy Linh Lung, có lẽ không người đàn ông nào muốn từ chối.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Dương Hạo lóe lên, rồi nói: "Tôi muốn ngọc Linh Lung Thâm Hải, thời gian là một nén nhang, hoặc là diệt tộc, cô chọn đi".
“Công tử, hay là chúng ta đi gặp ông nội cô ta trước đã?”, lúc này, Đỗ Diệu sau lưng Dương Hạo nói gì đó. Nói xong anh chàng lập tức im bặt, dè dặt nhìn Dương Hạo.
Giờ phút này, Dương Hạo khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái. Có vẻ như cậu đã thực sự rơi vào trạng thái của ma, có thể biến thành một ác quỷ hung bạo bất cứ lúc nào, chỉ để giết người.
“Ta sao vậy?”, Dương Hạo đột nhiên bừng tỉnh ngộ, đầu óc chấn động, ý nghĩ trước đó lập tức bị cậu đánh tan.
"Ma! Đây là ma tính sao?”, trong lòng cậu lộ ra vẻ ngưng trọng. Điều quan trọng nhất đối với một ma tu là tiêu diệt ma tính. Nếu đã bị ma nhập thì trời cũng không cứu được.
Trong suốt các thời đại, đã có rất nhiều ma tu, cũng có rất nhiều nhân vật cực kỳ đáng sợ. Nhưng là do mấy ma tu đó không khống chế được ma tính của bản thân, cuối cùng trở thành yêu ma chỉ biết giết người mới điên cuồng giết những kẻ tự cho mình là chính đạo.
“Thì ra là ma là từ trong lòng sinh ra, sau này ta phải nghĩ cách khống chế ma tính mới được”, trong lòng thở dài một hơi, sau đó Dương Hạo nhìn Thủy Linh Lung bình tĩnh nói: “Dẫn tôi đi xem xem".
“Cảm ơn, cảm ơn công tử”, Thủy Linh Lung khóc như mưa, sau đó đứng dậy nức nở, dẫn Dương Hạo và Đỗ Diệu đến một mật thất của nhà họ Thủy.
“Bùm!”, cánh cửa mật thất mở ra, một luồng năng lượng thuần túy phun ra. Từ đó tỏa ra một năng lượng cân bằng mạnh mẽ thổi vào mặt, làm cho con người cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Ngay khi Dương Hạo bước vào, đã phát hiện một tảng đá trắng đen lơ lửng ở trung tâm mật thất. Năng lượng cân bằng đến từ nó.
“Chắc chắn, đó là ngọc Linh Lung Thâm Hải, nó cũng là ngọc Linh Lung Âm Dương”, cậu không khỏi ngạc nhiên nhìn khối ngọc bích đen trắng cao bảy thước và nói: “Với thứ này, Kim Nham Chi Thân của ta chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn".
Nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy ý thức hỗn loạn trong đầu bắt đầu lắng xuống, trong ý thức hiện lên một tia sáng tỏ.