“Ha ha! Nói đúng lắm. So với cậu, những tên đó không có một ai khiến ta thuận mắt cả. Cậu nói xem cậu, mới mấy năm thôi đã đạt tới cấp bậc đáng sợ như vậy rồi”, ông Hoắc cười lớn nói.
“Dương Hạo!”
“Dương Hạo!”, phía sau ông Hoắc, Dương Hạo thấy ông Thanh và ông Ninh. Nói chuyện với hai người một hồi liền đi tới khu rừng phía sau học viện Linh Không.
“Cậu cuối cùng đã tới rồi!”, khi bốn người tới khu rừng đó, một bóng hình đã đứng ở đó đợi sẵn, mặc y phục đen, toàn thân bao trùm một màu đen.
Chỉ lộ ra đôi mắt, trong mắt hiện lên sự hưng phấn.
“Dương Hạo tham kiến tiền bối”, đối mặt với người này, Dương Hạo cúi đầu hành lễ. Người nhà của mình, toàn bộ tính mạng của mọi người nhà họ Dương đều nằm trong tay học viện Linh Không. Trong lòng y mặc dù có chút tức giận nhưng cũng đành bất lực.
“Tiểu tử, bớt làm trò đi. Ta đây không lạ gì hai từ tiền bối ấy. Qua đây quỳ xuống cho ta”, lão nhân đó hét lớn hai câu, sau đó hất một cái xé nát áo choàng đen trên người.
Gã được ba người ông Hoắc tôn kính gọi là Chủ nhân cởi bỏ lớp ngụy trang của mình ra, để lộ bộ mặt thật.
Ba người ông Hoắc khẽ lắc đầu, sau đó lộ ra một nụ cười.
Ngoài dự liệu, Dương Hạo khẽ nhíu mày, sau đó cũng mỉm cười. Y bước nửa bước tới phía trước đối phương, sau đó trực tiếp quỳ xuống.
“Ông à, ông đủ ác đấy. Chơi đùa cháu bao nhiêu năm nay”, y ngẩng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Ba người ông Hoắc bất giác lùi xuống, chỉ còn lại mình Dương Hạo và ông lão đó.
Dương Hạo vẫn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn ông lão, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu được. Tình thân, không có gì quan trọng hơn thứ này.
“Nhóc con, cả đường đi để lại không biết bao nhiêu phiền phức. Nếu không phải ông già ta đây có chút năng lực thì không biết chùi mông cho cháu thế nào mới xong”, nói xong, Dương Minh Huy vươn tay, dùng lực đỡ Dương Hạo dậy.
“Ông nội, cháu thực sự không hiểu. Mọi chuyện này là vì sao?”, Dương Hạo có chút buồn bực, nghĩ lại những khó khăn từ ngày đầu. Y thực sự không hiểu trong đây rốt cuộc có ẩn tình gì.
“Liên Thiên, cháu cũng ra đi! Còn nữa, nha đầu Tô Nhã, cháu cũng ra đi. Chu Dật, Thủy Linh Lung, Đỗ Diệu, mấy người các ngươi cũng ra hết đi”, sau khi ông lão vừa dứt lời, lập tức một nhóm những gương mặt quen thuộc lần lượt bước ra.
Nhìn thấy những gương mặt này, Dương Hạo ngây ra tại chỗ, đặc biệt là khi nhìn thấy Liên Thiên và Tịch Quân, vẻ mặt trở nên rất kinh ngạc.