Rất nhiều cường giả Linh Kiếp đang tụ tập lại trên trăm đỉnh núi.
Sau gần nửa năm trôi qua, có rất nhiều cường giả cảnh giới Linh Kiếp đều lần lượt tỏ ra phẫn nộ, sau đó tức giận rời đi.
Cũng có nhiều cường giả toàn thân đầy sát khí đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Là ai đã giết cháu ta, nếu để ta biết được ta chắc chắn sẽ tự tay xé xác hắn ra”, một ông lão gầy gò siết chặt một miếng linh hồn ấn đã vỡ, phát ra tiếng gào thét.
“Giết đồ nhi của ta, đáng chết!”, trên một đỉnh núi khác, một cường giả có dáng vẻ thanh niên vừa tuấn tú vừa lạnh lùng cũng tức giận nói, ánh mắt toát ra sát khí mãnh liệt.
Hướng Ninh Phong khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, sắc mặt hơi lo lắng.
Ông ta thi thoảng nghe thấy tiếng quát tức giận của mấy cảnh giới Linh Kiếp đó, mỗi lần nghe thấy tim đều đập bình bịch, trong tay ông ta có một miếng linh hồn ấn, trên đó lóe lên vết dấu vết của linh hồn.
Linh hồn ấn này chính là của Dương Hạo, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể cảm nhận được sự dao động của Dương Hạo, nếu miếng linh hồn ấn này bỗng bị nứt, không còn dao động linh hồn nữa chứng tỏ Dương Hạo đã chết.
Nhưng may là tên nhóc đó quả nhiên không phụ sự mong đợi của ông ta. Trong nửa năm này, mặc dù có vài lần linh hồn trở nên yếu ớt nhưng vẫn kiên trì sống sót.
“Thằng nhóc này, chắc hẳn cậu đã đến điểm cuối bậc thang rồi nhỉ?”, ngẩng đầu lên nhìn bậc thang vạn dặm trong không trung, Hướng Ninh Phong khẽ lẩm bẩm: “Thiên Thành nguy hiểm, cửa ải này mới là nguy hiểm nhất, mong rằng cậu có thể sống sót quay về”.
“Ầm!”, đúng lúc này Dịch Tung Lam của Túy Tiên Tông cách đó không xa bỗng nhiên phát điên, đấm mạnh vào đỉnh núi dưới chân.
“Bùm!”, đá vụn bay tứ tung trong đó có cả khí tức năng lượng lớn mạnh.
Dịch Tung Lam tràn đầy vẻ phẫn nộ và tà khí nói: “Giết đệ tử của ta, ta phải khiến đám người tham gia rèn luyện lần này phải trả giá”.
Nghe thế Hướng Ninh Phong cười nhạo, rõ ràng đệ tử của Dịch Tung Lam đã chết nhưng tên này cũng quá ngang ngược rồi.
Muốn tất cả mọi người trả giá cho ông ta, với cảnh giới Linh Kiếp bước ba của ông ta thì chẳng khác gì đang đâm đầu chỗ chết cả, trên trăm đỉnh núi xung quanh có chỗ nào không phải là Linh Kiếp?
“Ồ?”
“Vậy à?”
“Muốn họ trả giá, ông cũng xứng sao?”
“Láo xược!”
Quả nhiên trên trăm đỉnh núi xung quanh, các cường giả Linh Kiếp đều nhìn chằm chằm Dịch Tung Lam, từng luồng sát khí lạnh như băng bao trùm lấy ông ta.
“Các ngươi!”, Dịch Tung Lam bỗng đổi sắc, trợn mắt nhìn vào những ánh mắt bất bình đó, lúc này mới ý thức được lời mình vừa nói ngu ngốc đến cỡ nào.
Sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, vội giải thích: “Vừa rồi ta tức giận nên mất trí, mong mọi người đừng để tâm, đệ tử như con, ta đau lòng quá”.
“Haizz, ông bạn này nói phải, đệ tử như con, ai mà không đau lòng chứ?”
“Các vị, đệ tử của các ngươi không xảy ra chuyện nhưng các ngươi cũng nên suy xét đến cảm nhận của mấy lão già có đệ tử đã bỏ mạng như bọn ta”.
Cũng có không ít người đồng cảm sâu sắc lên tiếng nói giúp Dịch Tung Lam, lúc này ánh mắt đầu nghiêm nghị và sát khí đó mới dần dịu lại.
Dịch Tung Lam khẽ thở phào, sau đó nhìn mấy người nói giúp ông ta bằng ánh mắt cảm kích.
Ông ta quay đầu lại nhìn sang chỗ Hướng Ninh Phong, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, Hướng Ninh Phong vẫn luôn không có động tĩnh gì, linh hồn ấn ông ta nắm trong tay cũng không có dấu vết bị vỡ.
“Hướng Ninh Phong, ta muốn khiến ngươi và đệ tử của ngươi đều chết ở đây, xem như chôn cùng đệ tử của ta”, Dịch Tung Lam lạnh lùng nói, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
“Hừ”, Hướng Ninh Phong cảm nhận được một tia sát khí như ẩn như hiện và cảm ứng linh hồn xuất hiện xung quanh mình.
Híp mắt lại, ông ta nhìn chằm chằm Dịch Tung Lam, ánh mắt cũng tụ lại một tia sát khí.
Ông ta chưa từng kiêng dè hay sợ hãi gì Dịch Tung Lam, mặc dù vì lần bị thương nặng năm đó mà thực lực của ông ta vẫn luôn không tiến bộ được, nhưng muốn đối phó với một Dịch Tung Lam thì ông ta vẫn có tự tin đó.
Trên bậc thang vạn dặm, Dương Hạo đứng ở vị trí ngoài cùng, nhìn núi rừng bên ngoài, trong lòng bùng lên cảm xúc mãnh liệt.
Lên đến đỉnh núi, nhìn xuống vạn vật, lòng có trời đất khiến người ta say mê, niềm tin sâu trong nội tâm trở nên kiên định hơn.
“Sẽ có một ngày ta đứng ở nơi cao hơn cả đỉnh Thiên Thành nhìn xuống mọi thứ trong thiên hạ, kiểm soát vạn vật”, Dương Hạo cong khóe môi.