Ở ven Thanh Châu, có một thành trì tên là Vũ Di thành, Vũ Di thành không khác mấy so với La Hầu thành, số lượng các cao thủ cũng không có cách biệt quá lớn.
Dương Hạo thong dong đi dạo trên phố, nhìn đám đông và các cửa hàng xung quanh, nở nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm.
“Một mình cũng tốt, dù sau này ta thống lĩnh Thiên Thành thật cũng sẽ không làm đến nỗi kiệt sức như môn chủ Hướng Ninh Phong. Nếu tu giả bị ràng buộc thì tu luyện có tác dụng gì?”, y thầm nói.
“Này tên kia, mau tránh được, nếu làm lỡ thời gian của ta thì công tử ta đây cũng lấy mạng ngươi, sau đó ném cho Hắc Thú năm sừng của ta”, một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, giọng điệu khá hung dữ.
Nghe thấy thế, Dương Hạo quay đầu lại, vừa nhìn thấy người kia, y cảm thấy cơn giận khó kiểm soát bộc phát.
Một tán tu, đeo vòng vàng trên cổ, hai cánh tay đều bị dây xích buộc chặt vào trên xe, còn trên xe là một thiếu niên đang đánh tán tu đó bằng bảo vật toát ra linh khí nhàn nhạt.
“Nhanh! Nhanh lên cho ta”, người trẻ tuổi có dáng vẻ quý công tử đó vừa vung roi dài trong tay vừa láo xược hét lên.
“Xem người như rơm rác, đúng là đồ súc sinh”, Dương Hạo lạnh nhạt nói, sau đó lắc đầu đi về hướng khác.
Có vài việc y không muốn quản, nếu nhìn thấy một chuyện bất bình mà y muốn xen vào thì e là cả đời của y đều phung phí cho người khác mất.
“Đứng lại!”, y không muốn quan tâm không có nghĩa là người khác sẽ bỏ qua cho y. Tên công tử cầm roi dài trong tay đã nghe được câu nói vừa rồi của y.
Đối phương nổi giận lạnh lùng nói: “Ngươi có gan thì nói lại lời vừa rồi lần nữa ta xem”.
Dương Hạo chuẩn bị rời đi, không ngờ rằng đối phương lại khiển trách mình một câu như vậy. Y quay người lại, cười khẽ một tiếng, trong mắt xẹt qua sát ý.
“Ta nói rồi đấy, ngươi có thể làm được gì?”, hắn hỏi ngược lại một câu.
Thanh niên đó chế nhạo, vung vẩy roi dài trong tay, nói: “Nói hay không nói, hôm nay ngươi cũng không thể rời đi được đâu. Khác biệt ở chỗ là nỗi đau ngươi phải chịu đựng là bao nhiêu mà thôi”.
“Nỗi đau sao?”, Dương Hạo cười, nói: “Nỗi đau ta đã chịu nhiều rồi, tuy nhiên ta có thể khẳng định, trước mặt ngươi, ta không cần phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào. Ngược lại là ngươi, ta lo lắng thay cho ngươi đấy”.
“Bốp!”, một tiếng động vang lên, thanh niên đó đá vào người tán tu đã bị hắn khóa chặt khiến cho phía sau lưng người đó xuất hiện một vét sẹo dài vô cùng rõ.
“Hừ! Ta có thể lo lắng gì được chứ, ở thành Vũ Di này, không ai là không biết công tử Quân Duyệt ta, không ai dám động vào một sợi lông của ta”, đánh vào người tán tu đó xong thanh niên đó cười khẩy nói.
“Công tử Quân Duyệt? Không ai dám động vào một sợi lông của ngươi?”, Dương Hạo mỉm cười, nụ cười tươi rói, tuy nhiên cùng với tiếng cười dần to lên của y, linh lực ngút trời trong không trung cũng bắt đầu bạo phát.