“Mộng Cảnh Thiên Quân!”, khi nghe thấy hai chữ “Không gian mộng cảnh”, Vi Yến Sơn đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc kêu lên. Sau đó, hắn phản ứng kịp và cung kính cúi chào người đằng sau.
Ít ai biết rằng ông lão có hai cái tên. Một là đạo nhân Trấn Nguyên, tên còn lại là Mộng Cảnh Thiên Quân. Cái trước hiếm khi được biết đến, còn cái sau được lưu truyền rộng rãi.
Mộng Cảnh Thiên Quân là một truyền thuyết đối với những tu giả bình thường. Nhưng đối với mấy kẻ cấp cao một chút ở điện Đan Khí thì lại là một cái tên rất quen.
Mộng Cảnh Thiên Quân, bốn chữ này giống như sấm sét. Hầu hết là bởi vì lão là điện chủ của phân bộ điện Đan Khí của Vương Thành. Một điểm khác, lão cũng là Thiên Quân trung đẳng tam trọng, thực lực cực kỳ cường hãn.
Ngay khi không gian mộng cảnh của lão ra, lập tức bao phủ. Nếu tu giả không đủ mạnh mẽ, bị bao phủ trong không gian mộng cảnh, e rằng vĩnh viễn không tỉnh lại được.
“Tôi nói mà, chắc chắn là ông ta rồi”, một nụ cười hiện lên trên mặt Đàm Khinh Tinh, sau đó thoáng thở dài một hơi. Chỉ cần Mộng Cảnh Thiên Quân xuất hiện, thì sự việc hôm nay xem ra là kết thúc rồi.
Bất kể như thế nào, Mộng Cảnh Thiên Quân cũng sẽ không để Vi Yến Sơn phải khốn đốn. Lão ra giá cũng là để cứu vãn danh dự của điện Đan Khí.
"Ra vậy. Xem ra ta không lấy được chiếc chìa khóa đó rồi. Ma Đế à!”, Dương Hạo khẽ thở dài trong lòng, trong lòng đột nhiên có quyết định rất lớn.
"Nếu ta đã có ma đạo đao pháp chi lực, và hiện tại cũng không chuyên tu ma đạo, tại sao phải cần truyền thừa của Ma Đế. Phương pháp tu ma đạo vô dụng với ta. Sự kế thừa của Ma Đế đương nhiên cũng không cần. Hơn nữa, Mộng Cảnh Thiên Quân cũng không thể lại lấy ra thứ đó, nếu như vậy, tại sao không nhân cơ hội này để phát tài?"
Nghĩ xong, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.
Y vung chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung lên, ném nó cho Đàm Khinh Tinh nói: “Nếu đã thế, đem cái này bán đấu giá đi”.
"Đây là ..”., vẻ mặt của Đàm Khinh Tinh đột nhiên trở nên vô cùng đặc sắc khi nhìn thấy chiếc chìa khóa. Lão không khỏi nói: "Thảo nào, không hổ là khi nhìn thấy chiếc chìa khóa này, cậu lại phấn khích như vậy, ra là cậu cũng có một cái, nếu ta đoán không nhầm thì thứ này tuyệt đối không tầm thường đâu?"
"Haha!”, Dương Hạo cười nhẹ, sau đó gật đầu nói: "Nó quả thực rất khác thường. Sự tồn tại của nó để dẫn đường cho một nơi, một nơi có truyền thừa đáng sợ, Vĩnh Dạ Ma Cung”.
“Vĩnh Dạ Ma Cung?”, Đàm Khinh Tinh hiển nhiên không có nghe thấy bốn chữ này, nhưng từ ý nghĩa của từ “Vĩnh Dạ”, trong lòng lão có thể cảm giác được một tia sợ hãi.
“Vĩnh Dạ Ma Cung là cung điện của Vĩnh Dạ Ma Đế”, Dương Hạo nói một tiếng, sắc mặt Đàm Khinh Tinh càng thêm kinh ngạc.
Không nói lời nào, lão bước ra cửa với chìa khóa trên tay. Một lúc sau, Từ Hạo, đang ở dưới, lại vội vã bước lên sân khấu.
"Mọi người ơi, bên dưới còn có một chiếc chìa khóa khác giống hệt chiếc khóa trước. Trước đây, tôi không biết nguồn gốc của chiếc chìa khóa này. Nhưng chủ nhân của chiếc chìa khóa này đã nói với chúng tôi rằng chức năng của nó là mở ra Vĩnh Dạ Ma Cung”, giọng Từ Hạo vang lên.
"Gì!"
"Vĩnh Dạ Ma Cung!"
"Vĩnh Dạ?"