Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lần này khác với lần trước, lần trước sau khi hộc máu Lâm Phàm vẫn có tự tin là mình có thể đánh lại được tiếp, nhưng bây giờ Lâm Phàm đã không còn chút tự tin nào rằng mình có thể thắng được Tiêu Tâm nữa rồi. Hắn không dám chậm trễ một chút nào, nhanh chóng bay về phía đồng đội.  

 

Chỉ là hắn không biết, thật ra Tiêu Tâm cũng bị ảnh hưởng bởi sự chấn động của hắn, chỉ là không mạnh như những gì hắn phải chịu đựng mà thôi.  

 

Nhưng Tiêu Tâm không quan tâm, khi cơ thể hắn xuất hiện trước mặt Thư Đồng, sắc mặt Thư Đồng lập tức thay đổi: “Tiêu công tử, ta nhận thua!”  

 

Tiêu Tâm phá lên cười, giết người chẳng qua chỉ là chặt đầu xuống đất mà thôi, cũng không cần phải làm khó hắn lắm, trong mắt Tiêu Tâm, Thư Đồng hoàn toàn không xứng đáng là đối thủ của hắn, bởi vì dũng khí của tên này chỉ lớn hơn cái móng tay một chút mà thôi.  

 

Tiêu Tâm khinh thường xua tay, Thư Đồng như được đại xá, vội vàng chạy trốn về đội của mình.  

 

Việc này khiến cho tam đại trưởng lão giận run, hận không thể lập tức đuổi ba người này ra khỏi điện Thiên Nhất, nhưng nếu như làm như vậy sẽ càng thêm nhục nhã, giống như không thể nào chấp nhận được sự thất bại của đệ tử của mình.  

 

Trước sự cáo lỗi của đám người Lâm Phàm, Tư Mã Băng hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm.  

 

Văn Tĩnh có sức mạnh để vượt qua thử thách, và có hộ tâm nội trụ trên người, bây giờ Tiêu Tâm đã đại chiến một trận với đám người Lâm Phàm, tin rằng hắn cũng đã tiêu hao không ít, chắc là có thể đánh bại được Tiêu Tâm.  

 

Nếu vậy mà vẫn không được nữa vậy thì chỉ có thể điều động những cường giả cấp cung phụng thôi, tuy nhiên như vậy sẽ khiến điện Thiên Nhất không có lỗ chui.  

 

“Nhị trưởng lão, ta cảm thấy Văn Tĩnh quá ngông cuồng, rất khó có thể là đối thủ của Tiêu Tâm, hay là gọi hắn về đi”, Ngô Giác khẽ lắc đầu nói.  

 

Thiên Tị không đồng tình nói: “Ta thấy chưa chắc, Văn Tĩnh ít nhất cũng sẽ không thua, tam trưởng lão lo xa rồi”.  

 

Tư Mã Băng trầm mặc một lúc rồi nói: “Cứ xem xem thế nào, có lẽ sẽ có bước ngoặt”.  

 

Ông ta đặt cược tất cả lên người Văn Tĩnh, ông ta cũng truyền âm cho Văn Tĩnh, nếu như Văn Tĩnh có thể đánh ngang hàng với Tiêu Tâm, ông ta sẽ cố gắng đảm bảo sẽ khiến Văn Tĩnh trở thành người đứng đầu giới đệ tử mới của điện Thiên Nhất và giục Cổ Hàn Y trao áo choàng cho Văn Tĩnh sớm.  

 

Văn Tĩnh cảm thấy máu trong người sôi trào, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng, lời hứa của Tư Mã Băng quá nặng, khiến cho trong lòng hắn đầy hưng phấn.  

 

Tuy rằng trên danh nghĩa Tư Mã Băng là nhị trưởng lão, nhưng thực chất vì đại trưởng lão luôn chuyên tâm tu luyện, thực lực và quyền lực có thể nói là ngang với Cổ Hàn Y, có được sự ủng hộ của ông ta đối với Văn Tĩnh mà nói rất quan trọng.  

 

Văn Tĩnh thực sự quá hưng phấn, hắn không hề chú ý rằng Tư Mã Băng nói rằng chỉ cần hắn đánh ngang hàng được với Tiêu Tâm là đã hoàn thành nhiệm vụ, cho dù có chú ý, hắn cũng phải đánh bại Tiêu Tâm. Bây giờ chỉ còn cơ hội này để lấy lại thể diện cho điện Thiên Nhất, không phải lúc này thì là lúc nào chứ?  

 

Hắn sải bước về phía Tiêu Tâm, dừng lại khi cách Tiêu Tâm mấy chục bước, lạnh lùng nói: “Tiêu Tâm, ngươi ngông cuồng vậy là đủ rồi, bây giờ xem ta lấy đầu ngươi thế nào”.  



“Văn Tĩnh, ngươi thật không biết xấu hổ, Tiêu Tâm đã chiến đấu với ba huynh đệ của ngươi, bây giờ ngươi lại thò mặt ra để trục lợi, ngươi có biết hai từ ‘nhục nhã’ viết thế nào không?”, Hàn Lan lo lắng Tiêu Tâm đánh lâu sẽ bị ảnh hưởng đến thực lực, vừa đưa một viên đan dược hồi phục nguyên khí cho Tiêu Tâm vừa buông lời chửi mắng Tiêu Tâm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK