Khi những thứ này xuất hiện lại là một trận tranh giành. Những người này đều là Thiên Quân, trong tay mỗi người đều có hàng trăm vạn tinh thạch Đạo Văn. Mặc dù không nhiều nhưng đủ để mua một hai thứ đồ trong tay Dương Hạo.
Dương Hạo thu được càng lúc càng nhiều tinh thạch Đạo Văn vào trong túi. Khi cây linh dược cuối cùng được giao dịch xong, số tinh thạch Đạo Văn trong người y đã lên tới mấy chục triệu.
Suy nghĩ một chút, y không hề do dự lấy ra một thứ. Gương Hiện Đạo, thứ này vốn thuộc về Văn Thương của Thiên Nhất Điện, nhưng bây giờ là của y rồi.
“Mười vạn tinh thạch Đạo Văn!”
“Mười lăm vạn”.
“Mười tám vạn!”, mặc dù gương Hiện Đạo là một bảo vật phụ trợ, nhưng mọi người đều đổ xô vào nó. Thứ này tác dụng thường ngày của nó vốn không lớn, nhưng đến lúc cần thiết tuyệt đối là một món bảo vật quý.
Cuối cùng gương Hiện Đạo đã thuộc về một vị Thiên Quân cấp cao với mức giá bảy mươi vạn tinh thạch Đạo Văn.
Sau khi Dương Hạo thu hết số tinh thạch Đạo Văn liền quay về chỗ ngồi của mình. Rõ ràng, y không định bán thêm thứ gì trong túi của mình nữa. Những Thiên Quân kia thấy vậy cũng lần lượt quay về chỗ của mình.
Sau khi ngồi xuống, Dương Hạo liền cảm thấy có vài ánh mắt sắc bén quét qua mình, ánh mắt của những người này tràn đầy tham lam. Hàng triệu tinh thạch Đạo Văn cũng là một con số khổng lồ đối với Thiên Quân. Cũng chẳng trách sao đám người này lại có suy nghĩ tham lam như vậy, Dương Hạo biết rằng sau khi mình ra khỏi nhà họ Thôi, ngày tháng sẽ không còn yên bình nữa.
Thiên Quân trong đại điện dần tản đi, một số Thiên Quân liếc nhìn Dương Hạo vài cái rồi sau đó mới rời đi. Dần dần, không gian trống rỗng, toàn bộ đại điện chỉ còn lại người nhà họ Thôi và ba người Dương Hạo, cùng với Ưng Tử Hùng và hai tùy tùng của hắn.
“Vị bằng hữu này, hình như ngươi đang lợi dụng nhà họ Thôi ta, làm một cuộc giao dịch điên cuồng ở đây, lẽ nào không nên bồi thường cho nhà họ Thôi ta một chút sao?”, Thôi Tử Hàng lạnh nhạt nói.
Thôi Tử Tranh cũng nói: “Đúng vậy. Ngươi mượn đại điện của nhà họ Thôi ta, đổi được nhiều đồ vật như vậy thì nên chia cho nhà họ Thôi ta một phần”.
Dương Hạo liếc nhìn hai huynh đệ một cái, không chút kiêng dè nói: “Vậy sao khi những Thiên Quân kia rời đi, các ngươi không bảo họ bồi thường? Lẽ nào các ngươi thực sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao?”
“Hừ! Hôm nay, ngươi không bồi thường cũng phải bồi thường. Không nhiều, chỉ cần tám phần của ngươi, ngươi có thể mang hai phần tinh thạch Đạo Văn đi”, Thôi Tử Tranh nói.
Thôi Tử Hàng: “Ngoại trừ hai phần tinh thạch Đạo Văn này, ngươi không được mang bất kỳ thứ gì đi, bao gồm cả thanh kiếm phía sau lưng ngươi cũng phải để lại cho ta”.
Dương Hạo không khỏi cười gằn một tiếng, nói: “Ta coi như gặp được thế nào gọi là không biết xấu hổ. Chi bằng các ngươi nói thẳng là giết người cướp của đi, như vậy có phải hơn không? Đến hai phần tinh thạch Đạo Văn ta cũng không thể mang khỏi nơi đây”.
“Đề nghị này được đấy, ta sẽ suy nghĩ”, Thôi Tử Hàng cười lạnh nói.