“Dương Hạo, ngươi muốn chết sao? Nơi này là nơi tu luyện của tiểu đội Thiên Tinh, mau cút đi cho ta”, Lục Uy đang bảo vệ tiểu đội tu luyện, thấy Dương Hạo và Tôn Nham đi đến thì tức giận quát tháo.
Dương Hạo quay đầu lại cười nói với Tôn Nham đang cảm thấy sợ hãi: “Sư huynh Tôn Nham có thấy một con chó đang cản đường chúng ta không?”
Sắc mặt Tôn Nham trở nên trắng bệch, nhìn Lục Uy xong lại nhìn Dương Hạo, cười khổ. Sau đó vẻ mặt kiên định nói: “Sư đệ Dương Hạo, huynh đã từng thấy rồi, hơn nữa còn là một con chó cực lớn”.
Lúc này nỗi sợ trong lòng đã được phóng thích, Tôn Nham chỉ cảm thấy lòng mình thoải mái đi rất nhiều, không sợ gì cả, buông bỏ sống chết chỉ cầu võ thuật.
“Dương Hạo, Tôn Nham, hai người muốn chết hả?”, nghe hai người một xướng một phụ họa mắng mình là chó, Lục Uy sa sầm mặt mày, khí thế trên người ép bức lao về phía hai người.
Ánh mắt Dương Hạo lóe lên ánh sáng, vẫn cười nói: “Lục Uy, huynh muốn làm gì?”
“Hừ!”, Lục Uy hừ một tiếng, đằng đằng sát khí nói: “Khiêu khích đệ tử chấp pháp trong tháp Địa Linh, còn muốn giành phòng tu luyện thì ta có thể giết chết ngươi”.
Dương Hạo cười khinh nói: “Sao ta không nghe nói tháp Địa Linh quy định ai được tu luyện trong phòng nào chứ? Lẽ nào Lục Uy huynh nói ai nên tu luyện trong đó thì phải bắt người ta ở trong đó sao? Ta nhớ hình như học viện Linh Không không có quy định này, lẽ nào lời nói của Lục Uy huynh đại diện cho quy định của học viện?”
“Láo xược! Ngươi mà cũng dám nói điều kiện của học viện với ta à? Hơn nữa ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, ai nghe thấy lời ta nói chứ, hơn nữa có ai đứng ra làm chứng cho ngươi không?”, Lục Uy nói.
Dương Hạo híp mắt nói: “Ý huynh là cố chấp muốn giết bọn ta sao?”
“Nói thừa, hai người không chết thì ai chết?”, Lục Uy từng bước đi đến, khí thế uy nghiêm.
Dương Hạo vẫn mỉm cười, sát ý đã tụ lại trong mắt nói: “Bọn ta không chết mà là huynh chết”.
Thực lực của Lục Uy rất mạnh, hắn đã đạt tu vi đỉnh cao của cảnh giới Ngân Linh cấp bốn. Khí thế của hắn tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.
“Ý chí ma!”, Dương Hạo hét lớn, chí khí ngút trời, khí thế của cậu không ngừng tăng lên liên cuồng cho đến khi ngang tài ngang sức với Lục Uy.
“Bộp bộp bộp!”, tuy nhiên, khí thế của Tôn Nham lại khác xa với Dương Hạo. Dưới sức ép của Lục Uy, anh ta không ngừng lùi lại phía sau để đảm bảo bản thân không gục ngã.
“Cũng dũng mãnh đấy, nhưng ngươi vẫn phải chết thôi”, Lục Uy lạnh lùng nói, sau đó hắn lấy đà hung hăng đập bàn tay về phía Dương Hạo.
Linh khí hóa thành nguyên khí, nguyên lực ngưng tụ ở bàn tay, đập mạnh vào người Dương Hạo.
“Giết!” Dương Hạo gầm lớn, thanh kiếm phía sau lưng phóng ra, lưỡi kiếm sắc bén chém ngang chưởng ấn nguyên lực của Lục Uy.
“Xẹt!” thanh kiếm sắc bén chém ngang chưởng ấn nguyên lực của Lục Uy.
Khi luyện kiếm thuật, cậu đã luyện Huyết Luyện Cửu Kiếm để tăng sức mạnh kiếm thuật, sau đó luyện Ngộ Kiếm Thuật để nâng cao khả năng hiểu biết kiếm đạo của mình. Cho nên mỗi lần vung kiếm đều vô cùng mạnh mẽ.
Sắc mặt Lục Uy trầm xuống, sau đó nguyên lực phóng ra càng mạnh hơn. Nguyên lực màu bạc hóa thành dòng sông bao hãm lấy Dương Hạo, tràn đầy sức mạnh.
Dương Hạo ở giữa trung tâm, nếu bị vây hãm thì cơ thể của cậu sẽ bị xé nát trong nháy mắt, cho dù cơ thể cậu cường hãn đến đâu thì cũng không thể chống lại được sức mạnh cuồng bạo này.