Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bùm!”, năng lượng dâng trào, khí tức cuồn cuộn.  

 

Cơ thể chấn động, Dương Hạo lùi lại mất bước. Mũi tên ngưng tụ bởi huyết mạch chi lực đó, dưới một chưởng của cậu đã tan biến thành mây khói trong tích tắc.  

 

Ngụy Thành Long sửng sốt, nhìn chằm chằm Dương Hạo. Không thể tin được thanh niên trước mặt lại có thể dựa vào sức mạnh của cơ thể, trực tiếp đánh tan huyết mạch chi lực của mình.  

 

“Quá đáng sợ, cơ thể của tên này đã đạt tới trình độ nào rồi? Lẽ nào là nội thân cảnh giới Tử Phủ sao?”, Ngụy Thành Long rùng mình, thân hình đột nhiên quay lại, sau đó nhanh chóng lao thẳng về phương xa.  

 

Chạy! Ông ta bây giờ, trong lòng chỉ có một từ, chạy, càng nhanh càng tốt.  

 

Sự sống chết của Bồng Nguyệt, ông ta đã không còn quan tâm nữa. Bồng Nguyệt mặc dù là một phân nhánh lớn của Khí Nguyên Tông, ông ta cũng vì bảo vệ người của Bồng Nguyệt mà tới.  

 

Nhưng bây giờ đến mạng của bản thân ông ta cũng không thể giữ được, làm sao đi bảo vệ người của Bồng Nguyệt chứ, cho dù quay về bị nhà họ Bồng trách phạt, ông ta cũng không muốn quay lại đối đầu với Dương Hạo.  

 

“Ngươi chạy không thoát đâu!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Ngụy Thành Long dựng tóc gáy, âm thanh đó ở ngay bên tai ông ta, kiếm thế mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy ông ta.  

 

Dương Hạo xuất kiếm rồi. Phía sau Bồng Nguyệt và Bồng Nguyệt là một năng lượng lớn mạnh, cậu đương nhiên sẽ không để cho Ngụy Thành Long chạy thoát. Đến lúc đó khó lòng mà đảm bảo rằng sẽ không có cường giả nào vượt qua Tiên Thiên tới truy sát cậu.  

 

Vì vậy, Ngụy Thành Long tuyệt đối không được giữ lại.  

 

Dưới kiếm thế, bóng dáng của ông ta như rơi vào vũng lầy. Thế kiếm nặng nề đó khiến ông ta cảm giác như lưng mình đang cõng cả ngọn núi, bước chân cũng như nặng nghìn cân.  

 

“Xẹt!”, ánh kiếm bạo phát, kiếm rút, người chết. Giống như Ôn Hoa Vũ, Ngụy Thành Long cũng không thể thoát được vận mệnh của tử thần.  

 

Dương Hạo bây giờ cảnh giới tuy rằng còn kém xa so với cảnh giới Tiên Thiên viên mãn. Nhưng thực lực của cậu có thể dễ dàng giết chết cảnh giới này.  

 

Kim nham chi thân và ánh kiếm dưới hoàng hôn, thật sự quá đáng sợ. Dưới cảnh giới Tử Phủ, không ai có thể đỡ được một chiêu dồn toàn lực của cậu.  

 

“Phụt!”, máu tươi chảy ra, thân dưới của Ngụy Thành Long vẫn chạy về phía trước, nhưng thân trên của ông ta đã rơi xuống đất. Một nhát kiếm, chém cơ thể thành hai mảnh.  

 

Thu lại Hỏa Nha Kiếm, Dương Hạo quay đầu nhìn Bồng Nguyệt với nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.  

 

Bên này, Đỗ Diệu cũng đã giải quyết xong ba tu giả cảnh giới Tiên Thiên nhập môn. Bây giờ người duy nhất sống sót chỉ còn lại mình Bồng Nguyệt.  

 

“Đỗ Diệu, giao cho ngươi đấy. Ngươi muốn hành hạ như thế nào thì hành hạ”, Dương Hạo để lại một câu, sau đó đi về phía Thủy Linh Lung.  

 

“Công tử!”, sắc mặt Thủy Linh Lung trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu, yếu ớt đứng dậy hành lễ với Dương Hạo.  

 

“Sau này đừng cố chấp quá, cô là ma nô của tôi, lúc nguy cấp có thể cầu cứu tôi giúp đỡ”, Dương Hạo nhìn cô gái xinh đẹp này, trong lòng thở dài.  

 

Cô ấy không muốn chủ nhân của mình mạo hiểm, vì vậy mới không cầu cứu. Sự cố chấp này là vì muốn tốt cho cậu. Nhưng khi thấy thần sắc yếu ớt này khiến cho cậu cảm thấy có chút chua xót.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK