Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Triêu thiên kích, phá thiên khung!”, tên gầy gò này vừa lên tiếng, giọng nói của hắn như sấm sét. Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, năng lượng vô tận bộc phát trong khoảnh khắc.  

 

“Lực đại đạo mạnh quá, tên này còn mạnh hơn nhiều so với tên vừa rồi. Trường kiếm trong tay vô cùng sắc bén, sát khí ngút trời, rất khó chống lại”, sắc mặt Dương Hạo ngưng trọng, Tàng Dực Kiếm lặng lẽ xuất hiện trong tay.  

 

“Ha ha! Diệt!”, Thiên Quân gầy gò phá lên cười, trường kiếm đột nhiên rơi xuống, sự sắc bén vô biên lập tức bắn về phía Dương Hạo, hóa thành một nguồn năng lượng đen vô tận.  

 

“Tuế Nguyệt kiếm đạo, Nhất kiếm Nhân Gian!”, đối mặt với lực đại đạo và kích pháp đáng sợ, trong mắt Dương Hạo bùng lên sát khí kinh người.  

 

Một nhát kiếm xuất ra, lập tức tất cả các loại cảm xúc tiêu cực lập tức bùng phát. Cùng với đòn công kích tâm thần, lập tức khiến cho tâm thần của đối phương bị chấn động.  

 

“Tâm thần trùng kích!”, sắc mặt khẽ biến đổi, Thiên Quân gầy gò quả nhiên bị ảnh hưởng một chút, không khỏi có chút kinh ngạc.  

 

Tâm thần, nhưng chỉ có cảnh giới Thiên Quân mới có thể lĩnh ngộ được. Cảnh giới tâm thần, có thể tâm thông thiên địa, còn mạnh hơn cả linh hồn.  

 

Nhưng ngay cả Thiên Quân cũng không thể trực tiếp sử dụng tâm thần để ảnh hưởng và tấn công đối thủ. Thanh niên trước mặt khiến hắn chấn động quá nhiều. Tâm thần, lại có thể tích hợp vào kiếm pháp, hóa thành những cảm xúc khác nhau để tác động vào tâm hồn của đối phương. Thủ đoạn như vậy đã vượt qua cường giả Thiên Quân bình thường rồi.  

 

“Bái phục! Đòn tấn công này, ta không cần phải xuất nữa. Thanh niên trẻ tuổi, mặc dù cảnh giới của ngươi không bằng ta, nhưng ngươi đã thắng ta một ván”, tên đồ đen gầy gò lập tức thu lại trường kiếm, toàn bộ năng lượng đều tiêu tán, sự sắc bén đáng sợ cũng biến mất ngay lập tức.  

 

“Thôi Duệ, ngươi còn có mặt mũi nói ta. Ngươi còn chưa ra tay đã nhận thua rồi, thật quá mất mặt”, Phù Hỏa vừa nãy bị Dương Hạo đỡ được một chiêu không khỏi chế nhạo một câu.  

 

Quay đầu lạnh lùng nhìn Phù Hỏa, Thôi Duệ nói: “Ngươi thì hiểu cái gì, thua chính là thua. Thân là đại tướng Thiên Quân dưới trướng bệ hạ, nếu như đến chút phong thái đại tướng này cũng không có thì chẳng phải là làm nhục uy danh của bệ hạ sao?”  

 

“Ài! Phù Hỏa, ngươi quả thực thua kém Thôi Duệ điểm này đấy”, lúc này, người trung niên thở dài một hơi, nói.  

 

“Ta”, sắc mặt Phù Hỏa khẽ thay đổi, sau đó cúi đầu không nói nữa.  

 

Rõ ràng, cho dù là hắn hay Thôi Duệ cùng với hai thanh niên kia đều duy trì sự tôn trọng đối với người đàn ông trung niên. Nói chính xác, thậm chí là sợ hãi.  

 

Dương Hạo ở phía xa, lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện giữa mấy vị Thiên Quân. Y khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thanh trường kiếm vừa rồi quả thực là uy hiếp lớn đối với y, nếu thật sự muốn chặn nó e là sẽ bị thương rất nặng.  

 

“Ta tới đi!”, đúng lúc này, thanh niên vẫn luôn cúi đầu từ khi bắt đầu mở miệng nói một câu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK