Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cứ khi Vô Song Đại Đế cảm thấy đại trận Đoạn Thiên của mình đã được cải tổ một cách hoàn mỹ, Trận Hoàng lại khiến cho Vô Song Đại Đế chưa kịp thể đã lại phải đâm đầu vào cải tổ lại, bởi vì Trận Hoàng đều có thể phá giải trong một khoảng thời gian rất ngắn. Nếu như sự tình xoay chuyển, là Trận Hoàng trấn giữ, Vô Song Đại Đế tấn công thì chắc là Vô Song Đại Đế có thể dễ thở hơn rất nhiều.  

 

Trước khi phát hiện ra đối thủ tiềm tàng của mình, đến Vô Song Đại Đế cũng không dám tin rằng trên thế giới này lại có đối thủ có năng lực về trận pháp gần với mình như vậy. Mặc dù bây giờ hai người vẫn chưa gặp mặt nhưng đã có rất nhiều mối duyên.   

 

Tuy nhiên mặc dù Trận Hoàng khiến cho Vô Song Đại Đế cảm thấy rất căng thẳng, không dám có chút thả lòng. Nhưng trong lòng của Vô Song Đại Đế vẫn cảm thấy rất cảm kích Trận Hoàng.  

 

Chính vì sự tồn tại của Trận Hoàng, vốn dĩ ban đầu ông ấy cho rằng sự nghiên cứu của mình về trận pháp đã đạt tới mức không thể đột phá được, nhưng bây giờ xem ra Đại Đế đã nhận ra rằng mình có không gian để phát triển. Bởi vì bản thân có một đối thủ mạnh, mà đối thủ mạnh sẽ phá vỡ sự cô đơn của các cao thủ, khiến cho cao thủ mở ra không gian để thăng tiến.  

 

Có một cao thủ như vậy sẽ khiến cho bản thân nhìn thấy những điểm còn thiếu sót, khiến bản thân không dừng lại, cũng khiến cho việc thăng tiến trở nên vượt ngoài sức tưởng tượng.  

 

“Hóa ra Linh Xà Kiếm này là bội kiếm của Trận Hoàng. Xem ra đối với Cao Minh Thu rất quan trọng nhỉ”, trên mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười, nói với Phong Hàm: “Các ngươi lui đi, để ta trừ khử hai Trận Hoàng này”.  

 

Phong Hàm định nói gì đó, nhưng đúng lúc này trên người Dương Hạo đột nhiên tỏa ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ, khiến cho Phong Hàm không thể ngăn cản được huống hồ là những người bên cạnh.  

 

Phong Hàm biết rằng bản thân hoàn toàn không có năng lực bảo vệ Dương Hạo, hoặc nói là người chủ nhân này hoàn toàn không cần hắn bảo vệ!  

 

Bùm! Bảy loại khí đại đạo trên người Dương Hạo xoay chuyển, mặc dù có sự dung hòa của rượu Cửu Viêm Thiên Dung, lúc này Dương Hạo cũng không dám dồn toàn lực, vì vậy sự luân chuyển này chỉ là 70% mà thôi.  

 

Nhưng đối với Dương Hạo như vậy là đủ rồi. Trên người y xuất hiện một lớp ánh sáng vàng, bao quanh người y. Sau đó y hét lên một tiếng, thân hình lao ra như sấm sét: “Thừa Phong, Hạo Nhất, tránh ra!”  

 

Đánh đến lúc này, Thừa Phong và Hạo Nhất cũng cảm thấy tộc Lân Giáp mang tới cho mình áp lực rất lớn. Đám tộc Lân Giáp này không hổ là tinh anh, không hề vì cái chết của mấy tên chiến hoàng Tử Giáp mà mất đi tinh thần, ngược lại dưới sự lãnh đạo của hai vị chiến hoàng Tử Giáp còn lại dần dần ổn định lại, bắt đầu gây áp lực cho họ.  

 

Loại áp lực này tới từ sức mạnh đoàn kết đội quân, một khí thế không ngừng tiến về phía trước rất đáng sợ, dường như không gì có thể ngăn được bước chân họ. Việc này khiến cho Hạo Nhất và Thừa Phong bị thu hẹp phạm vi tấn công, nếu không phải trong tay Thừa Phong có một thanh Linh Xà Kiếm, e là tình hình còn nghiêm trọng hơn.  

 

Hai vị chiến hoàng Tử Giáp muốn lao vào bên trong vương phủ để xem sự an toàn của Cao Minh Thu nhưng đều bị Linh Xà Kiếm của Thừa Phong chặn lại. Vì vậy chúng mới quyết định trừ khử Thừa Phong, chỉ là bọn chúng sợ hãi thanh bảo kiếm trong tay Thừa Phong.  

 

Đúng lúc này, Dương Hạo tới, theo tiếng hét của y, trên mặt Hạo Nhất và Thừa Phong đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

 

Mặc dù trong thế giới Phong Vũ, Dương Hạo không phải là nhân vật đỉnh cao, chỉ có Đại Đế mới có thể hô mưa gọi gió.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK