Nhìn căn phòng VIP thứ mười hai, ông ta không khỏi cảm thấy có chút cảm kích, mình được thăng chức từ thành Thanh Viễn đến thành Hội Lăng đều là nhờ ba mươi sáu viên hồn đan Đại Yêu của Dương Hạo, còn hôm nay cũng lại là thằng nhóc này giúp mình một vố lớn.
“Thi thể của Tử Xà Vương - Yêu Tiên Tử Phủ, giá khởi điểm ba mươi ngàn tinh thạch thượng cấp, không có giới hạn, các vị có thể bắt đầu đấu giá”, Từ Hạo giơ tay lên nói một câu, sau đó lùi về sau.
“Năm mươi ngàn!”
“Tám mươi ngàn!”
“Một trăm ngàn!”
“Một trăm ba mươi ngàn!”, trong căn phòng liên tục có người hét giá lên, giá của thi thể của Từ Xà Vương không ngừng được nâng lên đến hai trăm ngàn.
Lúc này người vui vẻ nhất không phải là mấy người cạnh tranh đấu giá này mà là Dương Hạo nãy giờ vẫn thầm vui mừng trong căn phòng VIP của mình, hai trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm, chỉ thoáng chốc thôi cậu đã trở thành người giàu có rồi.
Theo giá của một cân Hỏa Nguyệt Hàn Thiết là khoảng mười viên tinh thạch thượng phẩm, cậu có thể đổi được gần hai mươi ngàn cần Hỏa Nguyệt Hàn Thiết rồi, dĩ nhiên điều kiện phải là điện Đan Khí của thành Hội Lăng có thể đưa cho cậu nhiều Hỏa Nguyệt Hàn Thiết như vậy.
“Không ngờ đấu giá của thành Hội Lăng lại có nhiều cao thủ như thế, chỉ sợ thế lực phía sau họ cũng không đơn giản nhỉ?”, chớp nhoáng Dương Hạo lại nhớ đến thân phận của mấy người trong phòng VIP xung quanh.
Có được một số lượng tinh thạch thượng phẩm khổng lồ như vậy, ai dám nói họ không có chống lưng? Có lẽ phía sau bọn họ đều có cường giả cảnh giới Tử Phủ, bởi vì chỉ có cường giả cảnh giới Tử Phủ mới cấp thiết muốn có thi thể Yêu Tiên Tử Phủ.
“Hai trăm mười ngàn”, lại có người hét giá lên hai trăm mười ngàn.
“Hai trăm bốn mươi ngàn”, một giọng nữ khá già nua vang lên, nghe giọng thì có thể đoán được chắc chắn là một gương mặt đầy nếp nhăn.
Nhưng ai lại dám xem thường một bà lão như vậy? Ở buổi đấu giá này không có mấy ai có thể tùy tiện hét giá hai trăm bốn mươi ngàn tinh thạch thượng phẩm như vậy.
“Hai trăm năm mươi ngàn tinh thạch thượng phẩm”, lại có một người trẻ tuổi hét lên, nghe giọng điệu có vẻ còn mang theo vài phần tức giận.
“Hai trăm bảy mươi ngàn tinh thạch thượng phẩm”, giọng nói già nua vang lên, lần này là giọng của một người đàn ông, giọng nói mạnh mẽ ẩn chứa khí tức hung hãn bức người.
“Ba trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm!”, lúc này một giọng trẻ tuổi khác cũng vang lên, giọng điệu kiên định như thể phải quyết tâm có được thi thể Yêu Tiên này.
“Thôi vậy, bà lão ta đây rút lui”, giọng nói già cỗi đó lại vang lên, sau đó thờ ơ nói: “Một viên huyền dương tinh hạ phẩm”.
Bà ta vừa nói thế, cả căn phòng đền kinh hãi, huyền dương tinh được phân thành ba cấp bậc, thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, nhưng giá của huyền dương tinh lại không phải là thứ tinh thạch linh khí có thể so được.
Nếu một viên huyền dương tinh đổi ra tinh thạch linh khí thượng phẩm thì ít nhất cần có năm mươi ngàn tinh thạch thượng phẩm, con số này đủ để lập ra một gia tộc rồi.
“Hóa ra là bà lão Thanh Nguyệt, tôi còn đang nghĩ ai mà lại dứt khoát như thế cơ chứ”, có người bật cười nói, đó là giọng của ông lão vừa nãy.
Sau đó người kia lại nói: “Nếu ngay cả Thanh Nguyệt bà cũng ra giá thì xem như tôi tặng một ân tình, không giành với bà đâu”.
Ông lão mỉm cười, nhưng trong đôi mắt ấy lại hiện lên vẻ không cam lòng, ông ta muốn có được thi thể này nhưng lại không dám tranh giành với Thanh Nguyệt.