“Cụ tổ Lôi Vân, ta… ta cảm thấy hổ thẹn với cụ tổ”, Hướng Ninh phong thấy Lôi Vân Thiên Quân xuất hiện, sắc mặt là vẻ thế lương, khổ sở, ông ta quỳ xuống với đôi mắt trên trời.
“Chuyện này không trách ngươi được”, Lôi Vân Thiên Quân khẽ nói, thẳng thắn phủ nhận lỗi của Hướng Ninh Phong, thật ra ông ta cũng không có lỗi gì.
“Ta tạo ra trận pháp của Thiên Quân Môn lần nữa, còn mấy Thiên Quân này, nếu chúng còn dám đến nữa, ta sẽ giết từng người một, đến khi không một ai dám đến nữa”, nói rồi ánh mắt Lôi Vân Thiên Quân hiện lên tà khí mãnh liệt.
Giọng cụ ta vang dội như sấm mắng: “Các ngươi còn không mau cút đi cho ta”.
“Vâng vâng, bọn ta đi ngay”.
“Đi! Đi mau”, từng Thiên Quân chạy trốn còn nhanh hơn tỏ, trước mặt Lôi Vân Thiên Quân, họ không dám ở lại quá lâu, dù chỉ một giây cũng không dám.
“Lôi Vân Thiên Quân đáng sợ thật”, Ôn Thác nói, sau đó nói với ông lão mặc đồ trắng bên cạnh: “Đại sư huynh, có lẽ Lôi Vân Thiên Quân này mạnh hơn cả huynh nữa”.
“Mạnh hơn chứ”, ông lão cười khổ nói: “Ông ta ra tay thì ta hoàn toàn không có sức chống đỡ. Trước khi xảy ra đại kiếp, ta từng gặp ông ta, lần đó chỉ nhìn ông ta và một Thiên Quân cấp sáu đánh nhau, nhưng một chiêu của ông ta có thể đánh cho đối phương không có cơ hội đánh trả”.
“Đừng thấy Lôi Vân Thiên Quân khiêm tốn mà lầm, thực lực của ông ta tuyệt đối không thua gì Thiên Quân đỉnh cao, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn, ta không đáng nhắc đến trước mặt ông ta”.
Nghe ông ta nói thế, Ôn Thác gật đầu nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi trước thôi, chọc giận Lôi Vân Thiên Quân, chúng ta có thể gặp phiền phức đấy”.
Nếu nói sợ thì Ôn Thác không sợ nhưng nếu ở lại đây mà cũng không được gì, hắn hà tất gì phải ở lại, để không gây rắc rối không cần thiết.
Trên bầu trời, Hắc Dạ Thiên Quân cả người bị bao phủ bởi bóng tối khẽ nhíu mày, ông ta nhìn đôi mắt trên bầu trời, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi các Thiên Quân đó đều đã đi, đôi mắt trên bầu trời cũng dần biến mất, giống cảnh tượng Dương Hạo chạm vào tượng thần Thiên Quân lúc đầu.
“Được rồi! Tề Đằng, dặn dò bọn họ ở lại đi, cụ tổ đã nói rồi, trận pháp sẽ dần được khôi phục”, Hướng Ninh Phong nói với phó môn chủ Tề Đằng bên cạnh.
Tề Đằng gật đầu, sau đó nói với Hướng Ninh Phong: “Môn chủ, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết tại sao lúc đầu ông ngăn cản tôi, một chiêu của tên Dương Hạo này giải quyết tận gốc, phải chịu tội khi sư diệt tổ, cái thiện của hắn lại cứu tất cả chúng ta”.
“Biết là tốt, tên nhóc đó có nỗi khổ của nó, chúng ta có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn. Tôi nghĩ ngay cả cụ tổ cũng sẽ ủng hộ tôi làm thế”, Hướng Ninh Phong khẽ cười.