Một thức Nhân Gian phải trải qua nhiều thay đổi, một đời mới có thể lĩnh hội được tinh túy của nó. Dưới sự dẫn dắt của Huyết Hải Kiếm Đế, Dương Hạo lại hoàn toàn trầm mê vào trong nhát kiếm này, một thức Nhân Gian cũng bắt đầu nhanh chóng trưởng thành.
“Nhân gian, Nhân gian đẹp đẽ là phải đi đến cuối cuộc đời này mới có thể xem là toàn vẹn”, Dương Hạo nhắm mắt lại đắm chìm vào trong kiếm đạo của Huyết Hải Kiếm Đế.
Huyết Hải Kiếm Đế lại mỉm cười nhìn cậu, vung tay lên thu lại rất cả huyết dịch trong hồ nước như côn bàng nuốt vào, chỉ thoáng chốc đã hoàn thành.
Sau đó ngài ấy xoay người lại nhìn Dương Hạo, rồi quay đầu xé tan không gian, bước vào trong đó hoàn toàn biến mất trong không gian này.
Ngay khi vết nứt không gian đó biến mất, bỗng có một bàn tay vươn ra từ trong đó, một món đồ như chìa khóa rơi xuống trước mặt Dương Hạo.
“Muốn ra ngoài thì vung một kiếm, không gian này sẽ lập tức bị phá vỡ”, tiếng nói vang lên, không đánh thức được Dương Hạo nhưng lại ấn định vào trong linh hồn Dương Hạo.
Thời gian từng phút trôi qua, một mình Dương Hạo lặng lẽ trôi nổi trên mặt hồ máu khô cằn, con đường Nhân gian ngày càng toàn vẹn, cảnh giới linh hồn của cậu cũng nhanh chóng được nâng cao.
“Ầm!”, cánh cửa cảnh giới bỗng mở ra, Vạn Thế Ma Khí Quyết điên cuồng mạnh hơn, sau đó nuốt chửng tất cả nguồn năng lượng có thể chuyển đổi trong không gian này.
Trong Tử Phủ, bậc Nguyên Anh đó dần ngưng tụ lại, khí tức năng lượng dồi dào lưu chuyển quấn quanh trong đó tạo ra từng luồng sóng.
“Ầm!”, diệp kim của linh hồn Dương Hạo bỗng lóe lên ánh sáng, từng ánh sáng màu vàng chiếu rọi lên vùng biển vô biên. Nó như ngọn hải đăng không ngừng xuyên qua vùng biển vô vận làm hồn lực đang hỗn loạn đó tụ lại một chỗ.
“Ầm!”, lúc này hồn chủng đại diện cho Vạn Tử Bất Diệt Hồn cũng đột nhiên phát ra tiếng nổ, sau đó vòng xoáy ban đầu hoàn toàn hóa thành hồn chủng phát ra ánh sáng màu xanh.
Hồn chủng đại thành, Dương Hạo tu luyện Vạn Tử Bất Diệt Hồn cuối cùng cũng đã đạt được bước đầu tiên, mà cảnh giới linh hồn của cậu cũng đã vượt qua cảnh giới Tử Phủ, đạt đến cảnh giới Linh Kiếp.
Lúc này trên người cậu bỗng được từng tia khí tức đạo pháp bao quanh, những tia đạo pháp đó được cậu hấp thụ vào người, chuyển hóa thành sức mạnh cao hơn năng lượng Tử Phủ trong người một bậc.
“Ầm!”, kiếm tụ lại xung quanh, trong đó có khí tức của đạo pháp.
“Gào!”, cơ thể Ma Vương ngưng tụ lại ở sau lưng, cũng chứa khí tức đạo pháp dồi dào khiến người ta khiếp sợ.
“Vèo!”, kiếm quang lóe sáng, tâm kiếm của cậu cùng đạt đến đại thành, lòng hơi động, trong vòng mấy mươi dặm đều là từng tâm kiếm dao động, tràn đầy kiếm ý vô tận.
“Nhân gian!”, Dương Hạo bỗng mở mắt ra, kiếm vừa động, kiếm quang vô tận tụ lại thành một, bắn ra theo ngón tay cậu.
“Vù!”, kiếm quang đáng sợ bỗng chốc đâm xuyên qua không gian, hình thành một đường nứt nhỏ, vô số cảm xúc trào dâng từ trong kiếm chiêu, không gian xung quanh đều run rẩy.
“Ầm!”, sau nhát kiếm này, cơ thể Dương Hạo cũng biến mất vào trong không gian.
Lúc sắp rời đi, cậu vươn tay tóm lấy món đồ Huyết Hải Kiếm Đế để lại, sau đó mới rời khỏi không gian này.
Đến khi cậu xuất hiện lần nữa đã quay lại thế giới hoang vu đó.
Dương Hạo nở nụ cười khoan khoái, cậu siết chặt bàn tay, cảm nhận được mình đang sở hữu sức mạnh trước nay chưa từng có, không có gì có thể khiến con người cảm thấy phấn khích hơn chuyện này.
“Bây giờ ta đã đột phá tất cả chỉ trừ Kim Nham Chi Thân và tâm lực thôi, nhất là sự ngưng tụ của đạo pháp khiến thực lực của ta tăng lên gấp mấy lần”, Dương Hạo cười nói.
Cậu cảm nhận được trong người của mình đang có một con rắn có năng lượng cực nhỏ lượn qua lượn lại, bên trong nó tràn đầy khí tức đạo pháp hung hãn, một khi phát động sẽ là sức mạnh đáng kinh ngạc.
“Đã đến lúc ra ngoài rồi”, thầm nghĩ thế, Dương Hạo sải bước đi ra ngoài, đến khi quay về đến vị trí cánh cửa nơi này, cậu quay đầu lại nhìn lần nữa, mười tượng thần đó vẫn toát ra uy lực đáng sợ.
Nhưng ngay khi cậu vừa định xoay người rời đi, trước tượng điêu khắc của Huyết Hải Kiếm Đế đột nhiên xuất hiện một luồng sáng.
Ánh sáng chiếu từ trên trời xuống ngay đỉnh đầu bức tượng thần, Dương Hạo nhìn chằm chằm vào đó, chỉ cảm thấy đó hẳn là một người đàn ông, những thứ khác lại mờ nhạt không nhìn thấy rõ.
Nhưng cậu có thể khẳng định người đàn ông đó không phải là Huyết Hải Kiếm Đế mà là một người khác.
Người đó đứng trên tượng thần, sau khi nhìn chăm chú một hồi thì bay lên tầng mây, phá tan không gian rồi biến mất không thấy.
Dương Hạo ớn lạnh, người kia vung tay, không gian xuất hiện một vết nứt để hắn đi qua, sức mạnh này chắc chắn là bậc Đại Đế.
“Với cảnh giới hiện tại của ta, Đại Đế quá xa vời”, Dương Hạo thở dài, cậu cũng không có tâm tư đi tìm hiểu rốt cuộc người kia là ai bèn lùi vào trong cánh cửa.
“Ầm ầm!”, cánh cửa Thiên Thành bay lên không trung, sau đó ẩn mình vào đám mây trên bầu trời, sau đó biến mất.
Trên đỉnh trăm núi, từng bóng người đều để ý đến nơi cuối cùng của bậc thang vạn dặm, người mà họ chờ lâu nay cuối cùng cũng đã xuất hiện.