“Hừ! Ngu ngốc”, Mang Thính Phong cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục lui về phía sau. Hắn biết rằng chỉ cần bản thân không bị Lãnh Lăng đuổi kịp, đợi đám Tôn Lập Dương và Diệp Già giết chết tên tiểu tử Tiên Thiên viên mãn đó thì lúc đó cũng là lúc chết của Lãnh Lăng.
“Cái gì?”, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt Mang Thính Phong đã thay đổi, một áp lực đáng sợ trực tiếp rơi từ trên xuống dưới.
“Xoẹt!”, nhưng áp lực này chỉ trong chốc lát, sau đó đột nhiên tiêu tán. Nhưng trong khoảnh khắc nghi hoặc đó, hàng trăm cái bóng của Lãnh Lăng đã vây quanh hắn.
“Ầm!”, hàng trăm dấu tay, giống như dòng nước đen kịt, đồng thời tấn công lên người hắn.
“Không! Không thể nào. Đây là gì, trọng lực mạnh gấp bội. Không, không thể”, giọng điệu không thể tin được vang lên, sau đó Mang Thính Phong mềm oặt ngã xuống đất.
Trọng lực gấp trăm lần này chính là tác dụng của trọng lực thiên huyễn.
Tu vi của Dương Hạo đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, thao tác trọng lực thiên huyễn cũng đạt được mức từ năm mươi lần trọng lực lên tới một trăm lần.
Một trăm lần trọng lực có thể không ảnh hưởng lớn tới cảnh giới của cường giả, nhưng đối với cảnh giới Tử Phủ, đặc biệt là với Mang Thính Phong, người đang gặp nguy hiểm cận kề.
Khoảnh khắc trọng lực tăng lên gấp bội đó còn chí mạng hơn so với Hào quang trấn áp của hắn nhiều. Khoảnh khắc tạm dừng ngắn ngủi ấy đã tạo cơ hội cho Lăng Lãnh giết chết hắn.
Bị giết chết trong nháy mắt, thực ra hắn chết cũng không oan. Tuy nhiên cái chết của Mang Thính Phong là một sự kinh hoàng đối với đám người Diệp Già và Tôn Lập Dương.
“Chết rồi! Mang Thính Phong chết rồi”, Diệp Già vô cùng chấn động.
“Chết tiệt, Hào quang trấn áp không còn nữa. Khí thế của hai tên ma tu này lại mạnh rồi. Bọn chúng hoàn toàn có thể giết chết chúng ta”, sắc mặt Tôn Lập Dương thay đổi rõ rệt, hận bản thân vì vừa rồi đã nghe lời của Mang Thính Phong.
“Chỉ còn lại hai người các ngươi thôi”, cơ thể Ma Vương cao ba mươi thước tràn đầy quỷ dị hung ác. Dương Hạo ở chính giữa cơ thể Ma Vương, điều khiển cơ thể cao lớn từng bước tiếp cận hai người bọn chúng.
“Liệt biến ma, phân liệt!”, Lãnh Lăng hét lên một tiếng, sau đó hàng trăm bóng người lập tức tách ra, bao vây đám người Tôn Lập Dương ở giữa.
“Hai người các ngươi, giết Mang Thính Phong thì cũng thôi đi/ thì đã đành, nhưng nếu như dám động vào bọn ta, cho dù phía sau các ngươi có Thiên Quân chống lưng, thì cũng sẽ phải chết”, Tôn Lập Dương ngạo nghễ nói.
“Khá lắm, nếu hai người các ngươi giao ra bí thuật công pháp ma tu, có thể bọn ta sẽ tha cho các ngươi. Nếu không, hai người các ngươi đều sẽ phải chết”, trên mặt Diệp Già tràn đầy sự khinh thường.