“Đi!”, Đàm Khinh Tinh phất tay dẫn Dương Hạo đi về phía sảnh chính của điện Đan Khí.
Khu đấu giá ở sảnh chính có diện tích 100 dặm. Bên trong, có từng phòng đầy xa hoa. Những căn phòng này dùng để chiêu đãi những tán tu có thực lực rất mạnh, hoặc những người có địa vị.
Dương Hạo trực tiếp đi theo Đàm Khinh Tinh đến mười gian phòng trên cùng, sau đó đi tới phòng trong cùng.
Đàm Khinh Tinh vừa đi vừa nói: "Căn phòng trong cùng là người của điện Đan Khí dùng. Vi Yến Sơn trước kia cũng muốn, nhưng ta lại đưa đến phòng khác. Tên đó không coi ai ra gì, nếu không phải nể mặt Vi Niễn, ta đã cho hắn một trận rồi”.
"Haha!”, Dương Hạo cười nhẹ nói: "Tên này quả thực có chút ngông cuồng. Ta hi vọng hắn không tới gây chuyện với ta. Ta không giống lão ca, có rất nhiều kiêng kị”.
“Nào, vào đi!”, đưa Dương Hạo đến căn phòng sang trọng cuối cùng, Đàm Khinh Tinh đóng cửa lại, cùng Dương Hạo ngồi xuống ghế.
“Nhân tiện, lão ca, ở đây ta có vài thứ đồ, không biết có thể tham gia đấu giá không?”, Dương Hạo đột nhiên nhớ tới bảo bối của mình, nói.
“Ồ?”, Đàm Khinh Tinh giật mình, sau đó nhìn Dương Hạo, nói: “Tiểu tử ngươi lại có đồ gì tốt? Nghe Từ Hạo nói, ông ta được thăng chức đáng kể đều là dựa vào đồ tốt của cậu. Bằng không, muốn leo lên vị trí này của thành Tế Nguyệt, không biết cần bao nhiêu ngày tháng nữa".
Dương Hạo cười nói: "Đó chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng mà, bọn ta quả thật là có duyên với nhau đấy. Từ thành Thanh Viễn, suốt một quãng đường tới thành Tế Nguyệt này, bọn ta đã rất nhiều lần tình cờ gặp nhau".
“Là vật gì, lấy ra xem”, Đàm Khinh Tinh cảm thấy hơi ngứa ngáy, lão muốn xem Dương Hạo có bảo bối gì.
Thực lực của anh chàng này đã đạt đến mức bất khả chiến bại trong cảnh giới Linh Kiếp. Bảo vật lấy ra chắc chắn không phải là vật phẩm bình thường.
“Xoạt!”, Dương Hạo đột nhiên phất tay, trên không trung đột nhiên ngưng tụ ra một đạo phù văn, theo từng viên Huyền Dương Tinh mà y tung ra, phù văn bay tới mọi ngóc ngách trong nhà.
“Bùm!”, rung động nhẹ, trận pháp vô hình hoàn toàn bao phủ toàn bộ căn phòng, từ bên ngoài không thể phát hiện bên trong.
Nhìn thấy một loạt hành động của Dương Hạo, Đàm Khinh Tinh không khỏi thở dài. Thủ thuật của anh chàng Dương Hạo này thực sự rất kinh ngạc. Lập ra cấm chế trong chốc lát, đây là điều mà những tu giả cảnh giới Linh Kiếp bình thường không thể làm được. Thành tựu của y trong kỹ thuật tạo trận pháp có lẽ còn mạnh hơn so với một số Thiên Quân.
“Lão ca, nhìn kỹ”, làm xong chuyện này, Dương Hạo cười đến kỳ lạ, sau đó phất tay, một cỗ thi thể đột nhiên bay ra ngoài.
“Bùm!”, ngay khi thi thể vừa chui ra, hào quang năng lượng hùng vĩ của mộc chi đại đạo liền bộc phát, cả căn phòng đột nhiên tràn ngập sức mạnh của đại đạo.
“Ái chà!”, Đàm Khinh Tinh đột ngột đứng lên, vẻ mặt kinh hãi. Mãi cho đến khi Dương Hạo ho khan hai tiếng, lão mới chậm rãi ngồi trở lại ghế.
Sau khi nuốt nước miếng, lão run rẩy nói: "Sức mạnh của Ngũ Hành Mộc thuộc đại đạo chi lực, đây là thi thể của Thiên Quân sao?"
Nói xong, mắt của lão hướng về khuôn mặt đó. Đôi mắt lão chợt nheo lại, lão thốt lên: "Quân Vị Ương, đây là Quân Vị Ương của Vị Ương Môn của thanh Vũ Di!"
Đàm Khinh Tinh cũng có chút kiến thức về cường giả Thiên Quân. Đặc biệt là những người ở gần thành Tế Nguyệt thì càng quen thuộc.