“Ha ha! Sức mạnh Cổ Thần quả thực kinh người”, Văn Thương điên cuồng cười lớn, trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự kiêu ngạo.
“Chỉ cần tu hành được sức mạnh Cổ Thần, toàn bộ thiên hạ sẽ không có thiên tài nào có thể so được với ta. Đợi đến khi ta niết bàn thành công, ta sẽ trực tiếp đạt tới cấp bậc Thiên Quân trung đẳng”.
“Văn Thương, ngươi đừng có ảo tưởng. Hôm nay ta phải thu phục tên tà ma nhà ngươi thay cho ông trời”, Không Sơn vô cùng tức giận khi nhìn thấy Đồng Ninh bị giết chết dưới sự bảo vệ của mình.
“Chấn thiên Phật ấn!”, trong miệng hắn truyền ra giọng nói hùng hồn, đưa một tay ra, một tia Phật ấn nhanh chóng lao tới rồi rơi xuống, dồn ép về phía Văn Thương.
Khóe miệng Văn Thương cười lạnh, ngọc kiếm trong tay hắn đột nhiên phóng ra luồng khí tức kinh người, kiếm ý đột nhiên bùng phát ra ngoài từ bên trong cơ thể của hắn.
“Kiếm đạo chi lực!”, sắc mặt U Ngưng lập tức thay đổi, đường kiếm của Văn Thương vô cùng hoàn hảo, còn cường hãn hơn cô ta rất nhiều.
“Tu hành song đạo, quả nhiên ngươi thâm tàng bất lộ”, đồng tử của Không Sơn co rút lại, năng lượng của Phật ấn đột nhiên tăng lên ba phần, hung hăng giáng xuống.
“Tên hòa thượng ngu xuẩn, ta sẽ cho ngươi thấy được sự đáng sợ của tu hành song đạo”, Văn Thương lạnh lùng nói, chém ra một kiếm, lực đại đạo cường hãn bùng nổ.
Trong đòn tấn công của hắn chứa đựng sức mạnh Nho Đạo cuồn cuộn, cũng mang theo sức mạnh Kiếm Đạo vô cùng đáng sợ, uy lực của nhát kiếm này cực kỳ lớn, trực tiếp phá vỡ Phật ấn.
“Ầm!”, kim quang trên bầu trời bị phá vỡ, thân hình của Không Sơn bị đánh lui, khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt.
“Huyết dịch kim sắc, xem ra ngươi sắp tu thành Phật Tổ Kim Thân rồi? Như vậy cũng tốt, giết chết ngươi, uống máu của ngươi lại có thể khiến cho cơ thể của ta càng thêm hoàn mỹ”, trong mắt Văn Thương lóe lên quang mang lạnh như băng, thân hình xông ra trong nháy mắt.
“Giết!”, giọng nói của U Ngưng vang lên, người phụ nữ này rút thanh kiếm của mình ra, kiếm quang xẹt qua bầu trời, chém về phía eo của Văn Thương.
“Phật tổ ngũ chỉ, tiêu diệt cho ta!”, cùng lúc đó, Không Thụy cũng đã phát động công kích, năm ngón tay liên tục chỉ ra, từng tia kim quang mạnh mẽ tấn công trong nháy mắt.
Đối mặt với đòn công kích của hai người, vẻ mặt Văn Thương lộ ra sự khinh thường, hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm trong tay lên, đâm một nhát kiếm về phía U Ngưng và nói: “Kiếm Đạo Tông chẳng qua cũng chỉ như vậy, kiếm thuật của ngươi quá yếu trong mắt ta”.
Giọng nói của hắn vang lên, cùng lúc đó quang mang của thanh kiếm đó xuyên qua kiếm quang của U Ngưng, phá vỡ không gian, đâm thẳng vào lồng ngực của người phía sau.
“Phập!”, U Ngưng lùi lại phía sau, cơ thể vô cùng chật vật, sắc mặt cô ta trở nên tái mét, không dám tưởng tượng nhìn Văn Thương, kiếm đạo và sức mạnh kiếm đạo của tên này đều vượt qua cô ta.