“Văn Bác Tân, tên hèn hạ không biết xấu hổ thừa nước đục thả câu”, hai mắt Dương Cuồng Nhân đỏ ngầu, hắn cảm nhận được kiếm quang sắc bén từ phía sau mình bèn lớn giọng mắng.
Dương Hạo quay đầu lại nhìn đám người Kiếm Đạo Tông đang lao đến, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.
“Người của Kiếm Đạo Tông, các ngươi đừng vội đi chết thế, đợi lát nữa ta sẽ chém đầu hết từng người một”, y cười gằn, Tử Thần Kiếm bỗng chói sáng.
“Tuế Nguyệt kiếm đạo, một kiếm Nhân Gian, một kiếm Địa Ngục, một kiếm Luân Hồi. Giết! Giết! Giết!”, sát khí dâng lên, tà khí bao trùm lấy vài chục dặm xung quanh.
Kiếm quang vung ra tứ tung, lực tâm thần mạnh mẽ, kiếm của y chứa cả ma đạo, phong chi đại đạo, lôi chi đại đạo và kiếm đạo mạnh nhất. Chiến thần ngự trị dung hợp bốn đại đạo lai, uy lực tăng lên gấp bội.
Tuế Nguyệt đại đạo lại là kiếm đạo mà y lĩnh hội được, liên tiếp ba kiếm đều có uy lực đáng sợ khiến hai Thiên Quân cấp trung đối diện đều tan tành.
“Ôi! Đây là kiếm đạo gì thế?”, ông lão Kiếm Đạo Tông kia lập tức dừng bước, ông ta kinh ngạc nhìn kiếm đạo mà Dương Hạo triển khai, sắc mặt u ám.
“Sư tôn, nếu còn do dự, sau này Kiếm Đạo Tông chắc chắn sẽ chết”, U Ngưng lo lắng, vội vàng nhắc.
Tia tà ác lóe lên trong mắt ông lão, một kiếm đâm về phía Dương Hạo đứng ở đằng xa, lực kiếm đạo của ông ta vô cùng sắc bén, xé tan không gian mấy mươi dặm lao đến phía sau Dương Hạo.
“Vù!”, đúng lúc này một bốn người xuất hiện, sau khi khí tức đáng sợ bộc phát, kiếm của ông ta vẫn chưa đâm đến chỗ Dương Hạo thì đã bị nát tan tành.
Thiên Kha rút tay lại nói: “Ta mặc kệ lúc khác thế nào nhưng bây giờ các người không thể cử động, ta nợ ơn nghĩa của hắn, đợi ta trả xong hẵng nói”.
Vẻ mặt ông lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ông ta trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn Dương Hạo nói: “Dương Hạo, lần này lỗi tại bọn ta, hôm nay ta giúp người giết người của Thiên Ấn Tông, mong ngươi đều so đo lỗi lầm của Kiếm Đạo Tông”.
Dương Hạo cười mỉa nói: “Không cần các ông ra tay, cút đi cho ta! Cầu xin cũng không có tác dụng, sau này ta sẽ đến Kiếm Đạo Tông để đòi lại công bằng”.
Tay cầm kiếm của ông lão khẽ siết chặt chuôi kiếm, vẻ hung ác hiện lên trong mắt, nhưng cuối cùng ông ta cũng không có can đảm vung kiếm trong tay mình ra.
Mắt nhìn lướt qua bóng người trấn áp ba Thiên Quân, ông ta xoay người quay về lều của Kiếm Đạo Tông.
Kiếm Đạo Tông đột nhiên tấn công, rồi bỗng dưng lùi bước, trở thành trò cười trong mắt rất nhiều tu giả nhưng bên ngoài không ai dám cười bọn họ.