Người phụ nữ này đã từng cao ngạo xa cách, nhưng lại bị ông nội của mình bán đứng, thậm chí sau này còn muốn giết chết. Nói ra, mệnh của cô ấy rất khổ.
“A!”
“Dám truy sát ta à, ta đâm chết ngươi!”
“Có bản lĩnh thì giết chết ta đi!”
“Còn chưa xong đâu! Ta sẽ để lại trên người ngươi một trăm cái lỗ. Ngươi nhất định sẽ không chết ngay lập tức đâu”, giọng nói tà ác của Đỗ Diệu vang lên.
Dương Hạo cau mày quay đầu lại. Tên này đang cầm một con dao găm, không ngừng đâm xuyên qua người Bồng Nguyệt khiến gã đau đớn kêu lên không ngớt.
“Biến thái!”, Thủy Lung Linh nhíu mày, không khỏi mắng một câu.
Dương Hạo rất tán thưởng hành động của Đỗ Diệu, tên này đủ ác, không mềm lòng trước đối thủ. Trên đời này, lòng tốt sẽ không khiến bản thân có được lòng người, thủ đoạn tàn nhẫn lại có thể giành được sự tôn trọng của người khác.
“Đỗ Diệu, đừng dây dưa nữa”, cuối cùng, dưới mệnh lệnh của Dương Hạo, Đỗ Diệu mới kết thúc sinh mạng của Bồng Nguyệt.
Nhìn cái xác chi chít lỗ trên người trên mặt đất, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm. Bị truy sát gần hai tháng, sự phẫn nộ trong lòng hắn gần như đã được trút bỏ rồi.
“Công tử”, quay lại bên cạnh Dương Hạo, khóe miệng Đỗ Diệu nhếch lên.
Nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó Dương Hạo dắt hai người rời đi.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, một bóng người xuất hiện trong góc tối ở đằng xa.
Trên mặt người đó mang theo sự sợ hãi, đi tới trước thi thể của đám người Bồng Nguyệt, khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
“Tên này đáng sợ quá. Mình phải lập tức quay về bẩm báo trưởng lão Bồng Thiên”, người này nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến đại sảnh Điện Đan Khí, Từ Hạo đang bận rộn bên trong quầy. Dương Hạo chào hỏi, Từ Hạo lập tức đưa cậu vào bên trong nội đường.
“Tiền bối, tôi chuẩn bị rời đi rồi”, Dương Hạo nói thẳng: “Chuẩn bị tinh thạch thượng phẩm cho tôi, sau đó đưa tôi một ít đan dược tu bổ”.
“Được!”, Từ Hạo gật đầu, không hỏi gì cả. Sau đó ông ta xoay người rời đi, sau khoảng thời gian một ấm trà thì quay trở lại.
“Đây là 280.000 viên tinh thạch thượng phẩm, còn có mươi viên Hồi Linh đan”, nói xong, Từ Hạo đưa một cái bọc vào tay Dương Hạo.
Gật đầu, Dương Hạo cất đi, không buồn đếm. Điện Đan Khí coi trọng danh tiếng hơn mạng sống, đương nhiên điều kiện là họ không gặp phải bảo vật hấp dẫn hơn tính mạng.
Hơn hai trăm nghìn tinh thạch thượng phẩm, với danh dự của họ và nhân cách của Từ Hạo thực sự sẽ không giở trò bì ổi với cậu.
“Chuẩn bị đi đâu?”, Từ Hạo thấy sự tin tưởng của Dương Hạo, nở nụ cười tươi rói hỏi.
“Thành La Hầu!”, Dương Hạo nói ra ba từ, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
Chủ tớ ba người rời khỏi thành Hội Lăng, biến mất trong màn đêm. Từ Hạo nhìn bóng lưng Dương Hạo, trên mặt lộ vẻ khao khát.
Ông ta từng hi vọng bản thân có thể cưỡi ngựa xông pha, tiếu ngạo giang hồ. Nhưng hiện thực lại khiến ông ta đành lại đưa ra lựa chọn bất lực nhất.
Khí Nguyên Tông vẫn luôn là một thế lực lớn ở thành La Hầu. So với La Thị kiểm soát các thành phố thì bọn chúng yếu hơn chút. Nhưng trong toàn thành La Hầu thì cũng xếp nhất xếp nhì.