“Con đường Thiên Thành sắp mở rồi”, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng nói với các đệ tử phía trước đôi mắt toát ra sự mong đợi.
“Cuối cùng cũng mở rồi, chuẩn bị vào thôi”, người đàn ông vạm vỡ liếc nhìn đệ tử nói: “Sau khi vào trong cũng đừng nương tay, chỉ cần gặp phải người thì giết cho ta”.
“Nhớ đấy, vào bên trong phải hết sức cẩn thận”, ông lão gầy gò dặn dò cháu của mình.
Lúc này trên các đỉnh núi xung quanh, các tu giả lần lượt đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bậc thang vạn dặm.
“Ầm!”, đột nhiên lối vào bậc thang vạn dặm xuất hiện một cánh cửa cực lớn, cánh cửa đó toát ra uy thế cuồn cuộn, sau khi mở ra lại giống như miệng của thú dữ muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Mọi người nhìn qua cảnh của đó thấy khắp nơi bên trong đều là xương cốt trắng và vết máu lốm đốm, khí tức hung hãn mãnh liệt đó không ngừng đánh vào tâm nhĩ của họ.
“Đi thôi!”, trên một đỉnh núi cao vời vợi, hai thanh niên cảnh giới Linh Kiếp lao ra theo mệnh của một ông lão, một lúc lao đã đi vào trong cánh cửa.
“Xuất phát!”
“Vào trong thôi!”, sau đó từng tu giả lần lượt sải bước chân đi vào trong, trên Bách Phong chỉ còn lại nhóm cao thủ tuổi cao.
“Tôi dẫn cậu qua đó”, Hướng Ninh Phong nói với Dương Hạo, sau đó một tay túm lấy cậu, hai người bay đến chỗ cánh cửa đang lơ lửng giữa không trung đó.
“Vìu!”, hai bóng người nhanh hơn cả Hướng Ninh Phong, thoáng chốc đã vượt qua họ.
Người kia quay đầu lại, nhếch môi nở nụ cười lạnh như băng, chính là kẻ thù của Hướng Ninh Phong – Dịch Tung Lam, đối phương không hề có ý che giấu giải phóng sát khí trên người ra.
“Vào thôi!”, Hướng Ninh Phong trầm giọng nói, mặc kệ Dịch Tung Lam đẩy Dương Hạo vào trong cánh cửa đầy ắp những hiểm nguy đó.
“Uỳnh!”, cơ thể rơi vào trên bậc thang lốm đốm vết máy, Dương Hạo cảm nhận được tà khí nồng đậm tụ lại xung quanh mình.
Năng lượng trong cơ thể chuyển động, cơ thể căng chặt, mắt cậu nhìn xung quanh, linh hồn cũng ngay tức khắc tản ra, thăm dò mỗi một nơi xung quanh mình.
Không giống với những gì nhìn thấy từ bên ngoài, trong này khắp nơi đều là thi thể và máu, nhất là ở phía dưới, thi thể gần như sâu đến hơn một gang tay, dày đặc, không biết đã chôn bao nhiêu tu giả rồi.
Xung quanh có một luồng năng lượng vô hình che phủ, nơi này chỉ có một mình cậu nhưng Dương Hạo lại có thể cảm nhận được đây là một cấm chế, ngăn cách không gian.
Không chỉ thể xung quanh đều có hàng ngàn, hàng chục ngàn cấm chế.
Ngẩng đầu lên nhìn, trên bậc thang rộng mênh mông cũng toàn là thi thể, xương cốt, trong đó có thi thể toát ra ánh sáng màu vàng mạnh mẽ, chắc đời trước là tu giả cảnh giới Tiên Thiên đạt đến viên mãn, Kim Thân không yếu.
Ngoài ra, những thi thể toát ra ánh sáng như ngọc thấp nhất cũng là cường giả cảnh giới Tử Phủ, chút ánh sáng lóe lên từ trên vô số thi thể như những vì sao trên trời.