“Cỏ Cửu Diệp Băng Lăng?”, sắc mặt Dương Hạo hơi thay đổi.
Cỏ Cửu Diệp Băng Lăng này là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm. Nó có thể làm tăng lực tâm thần, giúp cho tâm thần trở nên tinh thuần hơn.
Có thể nói, phàm là cảnh giới Thiên Quân thì đều có khát vọng với sự tiến bộ về tâm thần. Mặc dù Dương Hạo chưa trở thành Thiên Quân, nhưng y cũng có khát vọng về tâm thần cường đại.
Tâm thần càng mạnh thì ngộ tính càng mạnh, chuyện tu hành càng thêm hiệu quả. Tuy nhiên nâng cao lực tâm thần rất khó, những thiên tài địa bảo này quá hiếm.
“Nếu như vậy, ta có thể gia nhập”, Dương Hạo đã dao động. Y rất coi trọng lực tâm thần của bản thân. Bí thuật tâm thần ngũ tuyệt này dựa vào chính tâm thần cường đại.
“Thật sự quá tốt rồi. Công tử, không biết danh xưng của ngươi thế nào. Ngươi và ta đã kết thành liên minh, đương nhiên nên hiểu biết lẫn nhau”, người phụ nữ lại mỉm cười.
Suy nghĩ một chút, Dương Hạo trực tiếp thốt ra: “Hàn Tinh”.
Không ai biết đến cái tên này. Đó là cái tên y đã sử dụng khi gia nhập tổ chức Phán Quyết. Nhưng về sau, y căn bản không tiếp xúc với Phán Quyết, cũng không nhận bất kỳ nhiệm vụ gì, vì thế sẽ không ai biết được thân phận thật sự của y.
“Tên hay”, trong mắt người phụ nữ lóe lên quang mang, cô ta kết luận đây không phải là tên thật của Dương Hạo, nhưng cô ta cũng không tiếp tục hỏi.
Cô ta mỉm cười và nói: “Ta tên là Thôi Tử Ngọc, Hàn Tinh đạo hữu, ngươi có thể gọi ta là Tử Ngọc”.
“Hàn Tinh đạo hữu, ngươi là thí quân giả sao?”
“Đúng vậy”, Dương Hạo gật đầu.
“Bội phục”, Thôi Tử Ngọc mỉm cười nói: “Trước đây cha ta thường kể cho ta nghe về những sự tích của thí quân giả, bản thân ta cũng đã từng gặp rất nhiều thí quân giả, nhưng lại chừng từng gặp một người cường đại như Hàn Tinh đạo hữu”.
Dương Hạo lắc đầu cười nói: “Thực lực của ta vẫn chưa đủ. Thí quân giả có mạnh đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ ở cảnh giới Linh Kiếp mà thôi. Nếu Niết Bàn không thành công, thì tất cả đều là nói suông”.
Dương Hạo lập thành một đội với ba vị Thiên Quân cấp thấp, y đi theo bọn họ không ngừng tiến vào khu vực hạch tâm của Huyết ngục.
Ngọn núi này được tu giả gọi là Huyết Ngục Chi Sơn, danh tiếng lẫy lừng. Trên đường đi, hài cốt chồng chất lên nhau. Có hài cốt của yêu thú, cũng có cả hài cốt của con người.
Dương Hạo đã nhìn thấy hàng trăm bộ hài cốt chỉ cách đó một nghìn mét. Hài cốt của con yêu thú lớn nhất to gần bằng con yêu thú khổng lồ mà y đã gặp phải trước đó, những con nhỏ cũng cao mấy trượng.
Nhưng những thứ y nhìn thấy nhiều nhất vẫn là những bộ hài cốt của con người.
Những người này đều muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo, hoặc ham muốn hồn đan và máu thịt gân cốt của yêu thú cường đại nào đó. Tuy nhiên, thực lực của bản thân bọn họ không đủ để sống sót thoát ra khỏi dãy núi hiểm trở này.
“U!”, một tiếng chim kêu kéo dài vang lên, bốn người nhóm Dương Hạo đều kinh ngạc.
Âm thanh này có lực sóng âm rất đáng sợ, tai của bọn họ lập tức bị mất đi thính giác, ngay cả thần hồn cũng bị chấn động dữ dội.