“Trương Quỳnh, để ta tiếp hai chiêu của ngươi!”, gầm lên một tiếng, Lại Trùng ở bên cạnh Âm Vô Mệnh đột nhiên tung chưởng, lập tức hóa thành hàng ngàn đạo cuồng phong, liên tục không ngừng, tấn công Trương Quỳnh từ nhiều góc độ.
Trương Quỳnh không khỏi bàng hoàng, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn vào Âm Vô Mệnh, nhưng ông ta không ngờ rằng bên cạnh Âm Vô Mệnh còn có một cường giả, mà một khi đã ra tay thì vô cùng hung hãn, mang theo luồng sát khí nồng đậm. Bùm một tiếng, cơ thể Trương Quỳnh bắn ngược lại về phía sau, ánh mắt ông ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi là người của Du Thần Giáo?”
Trương Quỳnh mặc dù không biết Lại Trùng, nhưng đối với ‘Chân Lôi Quyền’ của Du Thần Giáo không hề xa lạ, đây là chiêu thức tấn công đặc biệt của Du Thần Giáo, vừa rồi từng đạo cuồng phong mang theo lực Chân Lôi, chắc chắn là Chân Lôi Quyền rồi.
“Có mắt nhìn!”, Lại Trùng chậm rãi thu lại chưởng, hai bên đấu ngang hàng liền khơi dậy tính hiếu thắng của gã, gã trầm giọng quát: “Không ngờ rằng trưởng lão của Huyền Hoa Tông lại mạnh đến vậy!”
Ánh mắt Trương Quỳnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lại Trùng, hằn giọng đáp: “Cái chết của lục đệ ta là do ngươi làm?”
Thì ra trước đây lục trưởng lão Ứng Thiên Hỉ của Huyền Hoa Tông đã chết trong tay của Du Thần Giáo, mà chiêu thức khiến Ứng Thiên Hỉ bỏ mạng chính là ‘Lôi Chân Quyền’, mà chiêu thức này là chiêu thức đỉnh cao của Du Thần Giáo, có thể tinh thông được loại chiêu thức này không quá năm người.
Mà Lại Trùng đương nhiên là một trong số đó!
Lại Trùng cười gian xảo nói: “Không sai, năm đó ta đụng phải Ứng trưởng lão của các ngươi, vốn dĩ ta cũng không định gây chuyện, nhưng là do hắn không tự lượng sức mình, muốn loại bỏ một cường giả của thế giới Phong Vũ, vì vậy mới bị ta giết chết. Sao nào, Trương trưởng lão muốn báo thù cho lục gia nhà mình sao?”
Nghe thấy người trước mặt quả nhiên là kẻ thù, trên danh nghĩa Ứng Thiên Hỉ là sư đệ của Trương Quỳnh, nhưng thực chất ông ta đã coi Ứng Thiên Hỉ như con trai, mà Ứng Thiên Hỉ chính là trưởng huynh của Ứng Tử Xuyên và Ứng Tử Hùng.
Ứng Tử Xuyên chết trong trận lịch luyện ở Phi Viêm Tinh, còn Ứng Tử Hùng thì vừa mới gặp nạn, cộng thêm Ứng Thiên Hỉ đã chết nữa, người nhà họ Ứng đều đã mất mạng.
Điều khiến Trương Quỳnh cảm thấy tức giận đó là cái chết của Ứng Tử Hùng và Ứng Thiên Hỉ đều liên quan đến Du Thần Giáo.
Ứng Thiên Hỉ thì không cần phải nói nữa, Lại Trùng đã thừa nhận là đã giết người.
Còn Ứng Tử Hùng mặc dù chết trong tay Âm Ma Môn nhưng lần này Âm Ma Môn và Du Thần Giáo liên thủ, vì vậy có thể nói rằng Du Thần Giáo cũng có liên quan đến cái chết của Ứng Tử Hùng.
“Thì ra là Âm Ma Môn và Du Thần Giáo liên thủ!”, trong lòng Trương Hâm không khỏi chấn động, nếu như đối phó với một trong số đó, Huyền Hoa Tông còn có cơ hội giữ được mạng, nhưng bây giờ hai thế lực hắc ám này liên thủ, khiến cho Huyền Hoa Tông rơi vào tình huống bất lợi.
“Lại Trùng, ngươi có dám phân tranh cao thấp với bổn trưởng lão không?”, ánh mắt Trương Quỳnh sắc bén nói.
Lại Trùng phá lên cười: “Đang muốn lĩnh giáo tu vi của đại trưởng lão đây, xin mời!”
Lông mày Trương Quỳnh chợt lóe lên ánh điện, sau đó nguyên khí toàn thân điên cuồng xoay tròn, bóng người lóe lên, lao thẳng về phía Lại Trùng.