“Đây là chỗ nào?”, dưới lực hút không thể phản kháng được, Dương Hạo cảm thấy thân thể như muốn nát thành từng mảnh.
Khi phản ứng lại từ cơn đau thấu nát tim gan và lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cậu nhận ra rằng nơi cậu đang đứng lúc này là một vùng rừng núi yên tĩnh.
Trước khu rừng, có một hồ nước rất lớn. Ở trung tâm của hồ nước, có một bóng người cao đang bắt chéo chân. Một nguồn áp lực hùng vĩ đang từ tỏa từ bóng dáng đó.
“Dương Hạo tham kiến tiền bối!”, cảm nhận được áp lực kinh người, Dương Hạo cung kính cúi đầu. Tuy rằng cậu không biết tại sao lại đột nhiên từ thế giới hoang vắng đó tới đây, nhưng dù sao người bên kia cũng là cường giả mạnh mẽ, tôn trọng cũng không có gì sai.
“Ngươi dám dùng Kiếm Lạc Hoàng Hôn tấn công bổn quân?”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, khi bốn từ Kiếm Lạc Hoàng Hôn vang lên từ miệng đối phương, trong lòng Dương Hạo không khỏi run lên.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thân ảnh chậm rãi xoay người, không khỏi cảm thán: "Tiền bối, làm sao ngài biết ta tu luyện Kiếm Lạc Hoàng Hôn?"
“Là do bổn quân tạo ra, làm sao ta lại không biết được?”, Dương Hạo sững sờ khi bị hỏi ngược lại.
Huyết mạch tiến hóa của Ma tộc mà cậu tu luyện trước đây là huyết thống của Ma tộc Vương, hoàn toàn giống với Ma Đạo Thiên Quân Hoàng Tà. Điều này khiến cậu nghi ngờ rằng Lão Ma cố tình truyền kỹ thuật tu luyện của Hoàng Tà cho cậu, nhưng cậu ngay lập tức phủ nhận ý nghĩ đó.
Hoàng Tà là chủ nhân của Lão Ma, làm sao chủ nhân lại có thể truyền lại công pháp mạnh nhất của mình cho một người hầu. Hơn nữa, Lão Ma tự cho rằng đó là do huyết mạch Ma tộc Vương tự mình thức tỉnh, người ngoài không thể truyền dạy được.
Giờ đây, một tình huống tương tự cũng đã xuất hiện trong Kiếm Lạc Hoàng Hôn mà cậu tu luyện. Nhưng lần này, nó là thật. Kiếm Lạc Hoàng Hôn là do tiền bối này tạo ra, đối phương đã tự mình nói ra.
Sau khi ổn định nội tâm, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, trong lòng luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng khi nhớ lại, mọi thứ lại rất mơ hồ. Không biết tại sao, nhưng trong trí nhớ của cậu luôn có một bóng đen đè lên khuôn mặt này, nhưng không phải lúc nào cũng có thể nhìn rõ được.
"Xóa trí nhớ! Thật là kinh khủng!”, cậu kêu lên, trong lòng chợt bừng tỉnh, trước đây cậu đã từng bị xóa trí nhớ rồi.
Điều này thật khó tin làm sao, nhưng khi đạt tới cảnh giới Tử Phủ, sẽ cảm nhận được về một số chuyện kỳ bí. Dương Hạo cũng vậy, cậu cảm giác được một phần ký ức của mình đã bị xóa sạch.
Sắc mặt thay đổi rõ rệt, cậu hỏi: "Tiền bối, nơi này chính xác là đâu, và ngài là ai? Tại sao, tại sao ta lại cảm thấy rằng ta đã từng gặp ngài?"
“Haha!”, bóng dáng tuấn tú đột nhiên cười lớn, trong giọng nói mang theo khí tức kinh người, lao thẳng về phía Dương Hạo.
“Ngươi làm mọi cách để có được truyền thừa của ta, nhưng ngươi lại không biết ta là ai. Ngươi nghĩ điều đó có kỳ lạ không? Nhưng đó là thủ đoạn của người bạn cũ của ta, và ta không thể làm gì được”, người đàn ông nói sau khi cười lớn.
“Truyền thừa của ngài?”, Dương Hạo sửng sốt, sau đó không khỏi nhìn về phía đối phương kêu lên: “Ngài là Huyết Hải Kiếm Quân? Không! Không thể nào, ta đã từng thấy ngài. Không, ta, ta đã quên mất ngài trông như thế nào rồi”.
Kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, kinh hoàng, không ai có thể giải thích được tâm trạng hiện tại của Dương Hạo. Có lẽ nên hình dung bằng hai từ, và đó là sợ hãi.
"Di vong thiên đạo người bạn cũ này của ta đúng là độc nhất vô nhị. Nói mới thấy, việc dùng nó trên người một cậu nhóc Tử Phủ dưỡng anh đúng là hèn hạ quá”, Huyết Hải Kiếm Quân nói.
Nhưng vào lúc này, Dương Hạo hoàn toàn nghe không vào nữa rồi, trong lòng cậu cực kỳ kinh ngạc cùng hoảng sợ. Một lúc lâu sau, cậu lục tung trí nhớ, phát hiện chỉ quên gương mặt của mười vị tượng thần Thiên Quân mà cậu từng thấy, còn lại đều chưa quên liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu nói: "Dương Hạo tham kiến Huyết Hải Kiếm Quân. Nhưng theo ý nghĩa những chữ để lại trên người ngài, tiền bối không phải đã chết rồi sao, chuyện này là thế nào?”
"Chết? Nói dễ dàng thế sao?”, với một nụ cười chua chát, Huyết Hải Kiếm Quân nói: "Người bạn cũ này của ta không hề biết, trước đó ta đã chuẩn bị sẵn sàng tấn thăng lên vị trí Đại Đế rồi. Chỉ là trận chiến đó tới quá đột ngột, khiến ta không kịp phòng bị nên mất mạng. Nhưng cho dù như vậy, đạo thần hồn mà ta để lại cũng có thể đảm bảo rằng linh hồn của ta ba vạn năm cũng sẽ không bị tiêu tán, bây giờ thời gian cũng sắp tới rồi”.
“Ba vạn năm!”, Dương Hạo kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong ba vạn năm, con người bình thường đã sinh sản ít nhất hàng nghìn thế hệ. Trong khoảng thời gian dài như vậy, chỉ là tàn hồn còn sót lại, cậu không thể hiểu nổi Huyết Hải Kiếm Quân làm sao có thể chống đỡ được thời gian tàn khốc như vậy.
“Tiền bối, ý của ngài là ngài đã gần đến cực hạn thực sự rồi sao?”, Dương Hạo không khỏi nói, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối.
“Ai nói với ngươi rằng thời hạn của ta đã hết?”, Huyết Hải Kiếm Quân nhìn chằm chằm, Dương Hạo đột nhiên cảm giác được hai luồng ánh sáng xẹt qua thân thể, khiến cậu phải lùi lại.
Hai tia sáng, cực kỳ sắc bén. Trên ngực cậu chậm rãi xuất hiện vết máu. Lúc này, cậu đã cảm thấy cơn đau xé lòng.
“Thật kinh người, chỉ cần ánh mắt cũng có thể xuyên qua Kim Nham Chi Thân của mình, xứng đáng là một Kiếm Quân vô song”, sau khi Dương Hạo cảm thấy mình tuy bị thương nhưng cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thầm nói.
“Tiền bối, vãn bối không có ý khinh thường ngài”, cậu nhanh chóng giải thích, sau đó cũng nhanh chóng lui về phía sau mấy chục bước. Nhưng sau đó, cậu lại từ bỏ, quay về vị trí ban đầu.
Trước mặt một đấng toàn năng như vậy, cậu hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, ngay cả trốn thoát cũng không thể.
“Ngươi cũng khá biết điều đấy”, Huyết Hải Kiếm Quân cười nhẹ, rồi thu lại hai ánh mắt sắc bén.
Ngài mở miệng nói: "Tuy rằng ta đã chết, nhưng trước đây bổn quân đã lĩnh hội Đại Đế thiên đạo. Trước thiên đạo, ngoại tộc làm sao có thể thật sự giết chết ta được. Hắn hủy cơ thể của ta, tiêu diệt linh hồn của ta. Nhưng một chút thần hồn của ta đã dung hợp với thiên đạo, vì vậy mượn năng lượng thiên đạo, ta đương nhiên có thể tái sinh”.