Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Dương Hoành xoay người, hỏi: “Đại ca, bây giờ chúng ta làm thế nào? Người của nhà họ Du và nhà họ Triệu trong học viện Linh Không nhiều hơn chúng ta nhiều, xem ra sau này chúng ta còn gặp phải nhiều cuộc tấn công như thế này nữa”.  

 

Dương Hạo híp mắt lại, trong lòng lóe lên một tia lạnh lùng.  

 

Sau đó cậu liếc nhìn những thi thể trên mặt đấy, nói: “Lão nhị, đệ lục soát thi thể của họ, huynh nghĩ đám người này nhất định có rất nhiều đồ tốt, xem xem điểm Công Huân là bao nhiêu, chuyển hết qua đây đi”.

 

“Còn phải nói, bọn đệ đã làm xong xuôi rồi. Đám người này, cơ thể còn sạch hơn là đã tắm”, Doanh Hoành toe toét nói.  

 

Dương Hạo bật cười, nói: “Thằng nhãi đệ không bao giờ chịu thiệt cái gì”.  

 

Dương Hoành: “Đại ca, huynh đừng có nói đệ, lẽ nào huynh thì khác sao? Còn có từng người bọn họ nữa, ai mà chấp nhận chịu thiệt chứ?”  

 

Thấy anh chàng này đang chỉ tay vào các huynh muội của mình, Dương Hạo lập tức phá lên cười.  

 

Ngay sau đó, cậu từ từ thu lại nụ cười, dặn dò đám người Dương Hoành: “Dương Hoành, các đệ quay về viện của mình tu luyện trước đi. Nếu như không có đan dược thì tới điện Công Huân đổi một ít. Tóm lại, chăm chỉ nâng cao tu vi”.  

 

“Đại ca, vậy huynh thì sao?”, lão tứ Dương Thần hỏi.  

 

Khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó nói: "Ta phải đi giết người”.  

 

Ta phải đi giết người, nói xong năm từ này, Dương Hạo xoay người rời đi, để lại nhóm sáu người nhìn nhau, không thể hiểu được.  

 

Bọn họ có thể cảm nhận được nụ cười của Dương Hạo trước khi cậu rời đi, sát khí của Dương Hạo khiến trong lòng bọn họ run lên.  

 

“Sau khi Du Vĩ Hòa, Du Khánh chết, ngươi là người thứ ba chết trong tay Du Hạo ta”, Dương Hạo rất nhanh đã rời khỏi địa giới của học viện Linh Không.  

 

Sau đó, mang theo một chiếc mặt nạ màu xanh, tay cầm trường kiếm, một thích khách toàn thân đầy sát khí xuất hiện trong đêm đen tại thành Thanh Viễn.

 

Du Vĩ Hòa, một ngoại lệ không thuộc dòng dõi chính thất nhà họ Du. Thực lực của người này mặc dù chỉ ở bước thứ nhất của cảnh giới Ngân Linh, nhưng hắn lại có một phần ba tài sản thương nghiệp của nhà họ Du ở thành Thanh Viễn.  

 

Nhà họ Du cũng coi trọng đệ tử có đầu óc này. Người này rất nhanh nhạy, phong cách quản lý tốt, khiến cho thương nghiệp của nhà họ Du ở thành Thanh Viễn phát triển mạnh mẽ, nhà họ Dương và nhà họ Triệu còn xa mới có thể cạnh tranh được.  

 

Trong một phân khúc của nhà họ Du ở thành Đông, Du Vĩ Hòa bước ra ngoài dưới sự bảo vệ của ba tu giả bước thứ hai ngưng hình của cảnh giới Ngân Linh.  

 

Buổi trưa nắng gắt, mang đến cảm giác nóng bức trên người.  

 

Đám người Du Vĩ Hòa chuẩn bị quay về nhà họ Du, đem một số tài sản giao dịch và tài nguyên về nhà họ Du.  

 

Từ sau khi Du Khánh bị ám sát, nhà họ Du cẩn thận hơn rất nhiều, tất cả mọi cửa hàng đều được thu xếp để phòng bị tập kích.  

 

Nhà họ Du có rất nhiều tai mắt, đặc biệt là vào ban ngày, cho sát thủ của tổ chức Phán Quyết tới, với tai mắt khắp nơi của nhà họ Du ở thành Thanh Viễn cũng có thể dễ dàng tìm được đối phương và giết họ.  

 

Trên đường có rất nhiều người đi lại, nhưng đúng lúc này, có một thanh niên người ngợm bẩn thỉu, lảo đảo đi về phía nhà họ Du.  

 

Vừa đi, con sâu rượu đó vẫn đang uống bình rượu trên tay, hắn không hề để ý đến những cao thủ nhà họ Du ở trước mặt, hoặc có thể là hắn hoàn toàn không bận tâm.  

 

“Cút ra!”, một trong ba tu giả của nhà họ Du bước lên trước, đứng chắn trước mặt Du Vĩ Hòa, mắng kẻ sâu rượu đó một tiếng.  



Kẻ sâu rượu đó bị kinh hãi, ngồi bệt xuống đất, rượu trong bình tràn hết ra ngoài, sau đó người đó ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm ba tu giả với vẻ mặt hoảng sợ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK