“Chỗ nào?”, Dương Hạo nhìn ông Hoắc, trên mặt có chút khẩn trương.
“Ngọn núi phía sau của học viện Linh Không, Cửu Tử Đường”, ông Hoắc nói một câu, nhưng dấu vết sợ hãi trong giọng nói khiến cho Dương Hạo chấn động.
Ngay cả một cường giả cấp Tiên Thiên tiểu thành như ông Hoắc cũng phải sợ hãi, vậy thì rốt cuộc trong đó có gì?
“Nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết, đương nhiên sẽ có những cơ hội đặc biệt. Cậu có thể đạt được thứ gì, phải xem xem cậu sẽ kiên trì được đến bước nào. Còn về phần có gì, cậu đi rồi sẽ biết”, ông Hoắc nhìn Dương Hạo, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng.
Quay về học viện Linh Không, Dương Hạo chào tạm biệt ông Hoắc. Cậu không vội đi tới Cửu Tử Đường mà lựa chọn quay về phòng của mình.
Sát hạch sắp bắt đầu, hiện giờ cậu làm gì có thời gian đi tới Cửu Tử Đường. Còn nữa, cậu vừa mới nhận được không ít thứ tốt từ Điện Đan Khí. Cậu muốn nâng cao thực lực của mình trước rồi mới tới Cửu Tử Đường sau.
“Sư đệ Dương Hạo, cuối cùng đệ đã quay về rồi”, vừa vào sân đã nhìn thấy ba bóng người. Người lên tiếng là Tô Nhã, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ lo lắng.
Hơi sững sờ, Dương Hạo nghi ngờ hỏi: “Sư tỷ, sao mọi người lại ở đây?”
Tô Nhã: “Sư đệ, đám Dương Hoành bị ông Ninh đưa đi rồi, không biết đã đi đâu?”
Nghe thấy lời của Tô Nhã, Dương Hạo nhíu mày. Tuy nhiên sau đó cậu nghĩ một chút, ông Ninh chăc sẽ không gây hại cho đám người Dương Hoành đâu, vì vậy liền xua tan lo lắng trong lòng.
Lúc này, cậu lo lắng rằng chuyện nhà họ Dương biến mất dường như tồn tại một kế hoạch lớn. Chỉ là không rõ, rốt cuộc bọn họ đang ở đâu.
Mà người biết về kế hoạch này nhất định có ba trưởng lão. Chỉ là ông Hoắc không chịu tiết lộ, cậu cũng không thể hỏi ra được rốt cuộc là chuyện gì.
“Ông Ninh đưa đi, chắc là không có chuyện gì đâu”, Dương Hạo nói, liếc nhìn Tô Khanh và Phù Nguyệt đang uống rượu, sau đó ngồi xuống cùng uống vài chén.
Một lúc sau, Tô Nhã dắt hai kẻ say xỉn rời đi, dường như họ ở đây đợi cậu chỉ để nói cho cậu biết về chuyện của Dương Hoành thôi.
Vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, Dương Hạo bước vào phòng, tĩnh tâm lại và chuẩn bị tu luyện.
“Bắt đầu với Kim nham chi thân trước! Chỉ cần cơ thể của mình đủ mạnh, Tiên Thiên cũng không thể phá vỡ phòng bị của mình”, cậu lẩm bẩm một câu, sau đó lấy ra rất nhiều kim loại quý từ trong nhẫn Hắc Vân.
Phệ Tâm Thiết, tỏa ra ánh sáng đen, kim loại này được lấy từ người Du Phi, Tất cả đều là Phệ Tâm Thiết, nặng hơn 15 kg.
Kim loại này kém hơn một chút so với Hỏa Nguyệt Hàn Thiết và Thiên Niên Ngự Long Thiết một chút, nhưng nó cũng là một vật liệu cứng hiếm, dùng để tu luyện Kim nham chi thân vô cùng tốt.
“Xẹt!”, Dương Hạo nhắm mắt lại, nắm lấy hai viên Phệ Tâm Thiết. Bí thuật Kim nham chi thân trong cơ thể bắt đầu vận hành trở lại, hai lòng bàn tay lập tức xuất hiện một luồng khí xoáy sâu.
“Vù vù!”, Phệ Tâm Thiết rung lên, sau đó bật lên một chút, khi tay Dương Hạo xuất hiện ma diễm, toàn bộ khối sắt bắt đầu nhanh chóng tan chảy.
Nhiệt độ đáng sợ của ma diễm liên tục làm nóng chảy Phệ Tâm Thiết, sau đó khóa thành hai thứ chất lỏng. Kim nham chi thân lập tức hút nó vào trong cơ thể, vốn định trực tiếp chiết xuất thể cứng của kim loại để tu luyện.
Tuy nhiên Dương Hạo đã thay đổi một chút, trước tiên dùng ma diễm nấu chảy kim loại, sau đó nuốt thể kim loại để tu luyện. Như vậy, tốc độ trích xuất sẽ nhanh hơn.
“Ục ục”, một âm thanh nhẹ phát ra từ hai chất lỏng kim loại, nhưng sợi năng lượng kim loại liên tục bị bàn tay của Dương Hạo nuốt vào trong.