“Ông Thanh!”, Dương Hạo hơi động, cậu không ngờ ông Thanh canh giữ tháp Địa Linh còn ghê gớm hơn ông Ninh và ông Hoắc.
Ông Thanh cười nhẹ với Dương Hạo, sau đó xoay người, lập tức xông về phía La Vân với sát khí đằng đằng, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
Đối diện với lời chất vấn của ông Thanh, La Vân đột nhiên cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn chèn ép trên đỉnh đầu, giống như một tảng đá khiến cho hắn ngạt thở.
Hắn nhướng mắt lên nhìn ông Thanh. Mặc dù thực lực bản thân không bằng ông lão này, nhưng La Vân có sự cương quyết của riêng mình, hắn cao không với tới, dù là cao thủ ở cảnh giới Tiên Thiên thì bản thân hắn cũng có thể kiểm soát được vận mệnh của bọn họ.
“Tôi là La Vân. Tôi nghĩ, ông không hề biết tôi, nếu không dù có cho ông mười lá gan thì ông cũng không dám động vào người của tôi”, La Vân nở nụ cười lạnh lùng nói.
Ba cường giả ở cảnh giới Tiên Thiên bao vây xung quanh hắn, nhìn chăm chăm vào mặt ông Thanh, đồng thời cũng phòng bị chặt chẽ.
Ông Thanh liếc mắt nhìn về phía La Vân, sau đó lại quét mắt nhìn ba cao thủ ở cảnh giới Tiên Thiên kia, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc.
Ba cao thủ ở cảnh giới Tiên Thiên, hai người trong số đó vừa mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, còn có một người là cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành. Mặc dù nói ông ta không coi thực lực của ba người này ra gì.
Nhưng có thể khiến cho ba cao thủ ở cảnh giới Tiên Thiên bảo vệ, ông ta không thể không để tâm tới bối cảnh của La Vân.
“Hừ!”, thấy ông Thanh dừng tay, La Vân hừ một tiếng, sau đó chậm rãi rút ra một cái lệnh bài, một chữ “La” rất lớn khiến cho ông Thanh chấn động mạnh mẽ.
Ông ta đã thầm đoán ra được thân phận của La Vân, thế nhưng sau khi ông ta nhìn thấy tấm lệnh bài đó thì trong lòng đã khẳng định được suy đoán.
Thành Thanh Viễn là thành trì hạng ba, bên trên thành Thanh Viễn là thành La Hầu. Thành La Hầu thống trị mấy chục thành trì hạng ba. Lệnh bài của La Vân chính là lệnh bài La Thị thuộc về thành La Hầu.
Thấy tấm lệnh bài này, đừng nói là cảnh giới Tiên Thiên bình thường, dù là tu giả ở cảnh giới Tử Phủ cũng cần phải suy xét. Thực lực của La Thị tuyệt đối là khủng bố.
“Cậu đi đi!”, ông Thanh thở dài, ở trước mặt lệnh bài của La Thị, ông ta không thể không quy phục.
Trên mặt La Vân mang theo nụ cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dương Hạo, sau đó xoay người dẫn theo đám thuộc hạ của mình rời đi.
Thật ra trước khi đi, hắn định giết Dương Hạo trước rồi mới nói tiếp. Thế nhưng tính uy hiếp mà ba người ông Thanh, ông Hoắc, ông Ninh mang lại cho hắn quá lớn, nếu như bọn họ không màng tất cả muốn giết hắn, hôm nay hắn nhất định chỉ còn đường chết.
Vậy nên ở dưới tình thế như vậy, hắn vẫn lựa chọn rời đi rồi tính. Muốn giết Dương Hạo, đổi sang hôm khác cũng chưa muộn.
Đám người nhường một lối ra cho La Vân rời đi. Không một ai dám ngăn cản hắn, ngay cả ba cường giả ở cảnh giới Tiên Thiên như ông Thanh cũng phải quy phục, đệ tử môn hạ càng không cần phải nói.
“Ông Thanh, Dương Hạo tâm địa bất chính, tàn sát đồng môn, tôi yêu cầu xử cậu ta tội chết”, đợi La Vân rời đi, Phong Thiên Không liền nói với ông Thanh.
Lúc đối diện với ông Thanh, ông ta cũng thu lại sự cuồng ngạo của bản thân, so với khi đối diện với ông Hoắc và ông Ninh khi trước thì nhún nhường hơn rất nhiều. Rất rõ ràng, địa vị của ông Thanh ở trong học viện Linh Không thật sự không hề tầm thường.