Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Chiến hạm Trấn Linh là món đồ giống chìa khóa mà Huyết Hải Kiếm Đế đã để lại cho Dương Hạo, mà Dương Hạo vừa luyện hóa nó trước đó.  

             Cậu cũng mới biết được sau khi vừa luyện hóa xong, chiến hạm Trấn Linh này là bảo vật cực phẩm Thuần Dương, nó có thể trấn áp vạn vật, có thể trấn áp được cường giả cảnh giới Linh Kiếp.  

             Dương Hạo cũng nhờ vào nó mới có đủ tự tin để không sợ khi đối mặt với các cường giả, nếu không với thực lực của cậu, dù có sử dụng công pháp ma tu, cơ thể Ma Vương, e là cũng phải chết trong vòng vây của hơn một trăm cường giả cảnh giới Linh Kiếp.  

             Có điều mặc dù cậu đã luyện hóa chiến hạm Trấn Linh, nhưng thực lực và tu vi lại không thể đạt đến mức có thể dễ dàng điều động chiến hạm Trấn Linh ra trận.  

             Bây giờ cậu đã sức cùng lực kiệt, cũng chỉ là nhốt hơn một trăm cường giả cảnh giới Linh Kiếp vào trong đó mà thôi, Phải biết chiến hạm Trấn Linh từng ở trong tay Huyết Hải Kiếm Quân, nhưng có thể giết được mấy mươi linh hồn của cảnh giới Thiên Quân.  

             Cậu ngã quỵ xuống đất, cho dù là năng lượng hay sức mạnh đạo pháp, linh hồn cũng rơi vào trạng thái cạn kiệt sức lực.  

             Chỉ một lần kích hoạt chiến hạm Trấn Linh mà đã khiến cả người cậu cạn kiệt năng lượng, bây giờ một đứa trẻ cầm dao cũng có thể giết được cậu.  

             “Phù! Đúng là không dễ dàng gì nhưng cũng đáng”, khóe môi nhếch lên nụ cười, Dương Hạo khó khăn dịch chuyển cơ thể ngồi khoanh chân lại, sau đó bắt đầu khôi phục sức lực đã tiêu hao.  

             Thời gian từng phút trôi qua, trên đỉnh núi bên ngoài, ba người Hướng Ninh Phong vẫn chưa đi, ngoài họ thì còn một người nữa là Du Huyền.  

             Bốn người đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn chằm chằm vào chiến hạm to lớn màu đỏ đó, gai nhọn hung dữ, cánh buồm kỳ dị và lá cờ màu đỏ ở mũi thuyền đều chứa uy lực mạnh mẽ.  

             “Không ngờ tên nhóc này lại có thể có được bảo vật như thế, trước đó sở dĩ nó muốn ra tay với mọi người là muốn đánh bại một lần gọn ghẻ hết cảnh giới Linh Kiếp này”, Hướng Ninh Phong nói.  

             Lãnh Lăng nhếch môi nói: “Một trăm ba mươi tám cao thủ cảnh giới Linh Kiếp đều bị hắn bắt lại, mấy người này e là không bao giờ có thể thấy được mặt trời nữa rồi”.  

             “Ha ha, lão đại đúng là lão đại, bái phục!”, Ngưu Đằng bật cười, lộ ra vẻ vui mừng, bản lĩnh của Dương Hạo càng mạnh chứng tỏ mắt nhìn của hắn càng tốt.  

             Đến lúc đó nếu lão già kia dạy dỗ mình, mình sẽ chuyển đến chỗ lão đại, xem ông ấy còn dám đánh mình nữa không?  

             “Đám Thiên Quân trước đó đã bỏ cuộc rồi, hắn đáng sợ quá”, không biết từ lúc nào mà Du Huyền đã đi đến đỉnh núi mà ba người Hướng Ninh Phong đứng.  

             Hắn nhìn chiến hạm Trấn Linh, cảm thấy run rẩy, thầm nói nếu không nhờ Ngưu Đằng khuyên bảo, có lẽ mình đã trở thành một trong số những người bị bắt đó rồi.  

             Đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày chiến hạm Trấn Linh không hề động đậy, mà bốn người Hướng Ninh Phong cũng đứng im để ý đến chiến hạm.  

             Cuối cùng vào lúc hoàng hôn hôm nay, chiến hạm Trấn Linh rung chuyển, hình thể trong vài trăm dặm nhanh chóng thu nhỏ lại, thoáng chốc đã biến thành một viên ngọc đen dài khoảng hai tấc, ngọc đen này chính là chiếc chìa khóa trước đó.  

             “Bùm!”, thân hình xoẹt qua, Dương Hạo xuất hiện giữa không trung, cậu mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy sức sống, không còn vẻ yếu ớt như lúc trước.  

             Ba ngày đã đủ để cậu hồi phục, dù sao cậu cũng chỉ tiêu hao năng lượng mà thôi, không bị thương gì.  

             “Môn chủ”, cậu đi đến trước mặt ba người Hướng Ninh Phong, trước tiên gọi ông ta một tiếng, sau đó mới nhìn đến mấy người Ngưu Đằng.  

             Tầm nhìn dừng lại nơi Du Huyền, ánh mắt cậu lóe lên tia nghiêm nghị, không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lẽo đó lại khiến người ta cảm nhận được rất dễ dàng.  

             “Dương Hạo, tôi cảm thấy xấu hổ khi được gọi là môn chủ, bây giờ cậu đã mạnh hơn tôi rồi, nếu cậu sẵn lòng, bắt đầu từ hôm nay cậu chính là môn chủ của Thiên Quân Môn”.  

             Lúc đầu nghĩ hễ Dương Hạo sống sốt ra khỏi đường Thiên Thành, cậu có thể trở thành môn chủ của Thiên Quân Môn, nhưng bây giờ điều ông ta lo lắng là một Thiên Quân Môn không thể giữ cậu ở lại.  

             Quả nhiên Dương Hạo lắc đầu cười, từ chối ý tốt của ông ta.  

             “Haizz!”, Hướng Ninh Phong thở dài, mặc dù cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng cũng không quá để tâm, dù sao ông ta cũng không thể ngăn cản tương lai của Dương Hạo.  

             Thấy thế, Dương Hạo nói: “Môn chủ, ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi không phải không muốn tiếp quản Thiên Quân Môn, chỉ là bây giờ tôi đã có quá nhiều kẻ thù, lẽ nào ông không sợ tôi sẽ mang đến tai họa cho Thiên Quân Môn à?”  

             Một câu nói của cậu khiến Hướng Ninh Phong sửng sốt, phải thừa nhận Dương Hạo nói rất có lý.  

             Phải biết rằng bây giờ hắn đã đắc tội với quá nhiều người, không phải là một hai tông môn mà là toàn bộ liên minh Bách Phong, các tông môn này không phải là các môn phái bình thường, ai nấy trong số họ cũng có Thiên Quân canh giữ.  

             Nếu các tông môn này liên kết lại với nhau, e là Thiên Quân Môn sẽ như một ngọn nến nhỏ bị cơn bão cuồng bạo này thổi tắt ngay lập tức.  

             “Ha ha! Vậy thì theo ý cậu”, Hướng Ninh Phong bật cười, sau đó bỗng nhớ đến một việc bèn nghiêm túc nói: “Dương Hạo, nếu cậu không chịu tiếp quản Thiên Quân Môn thì tôi xin nhờ cậu một chuyện”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK